"Thầy,
Trung,
Cư, Tắc, ba con lập tức lên Chiêu, biểu nó phải sắm sửa liền một bộ Thiên phục
màu trắng, trên đầu chẳng phải bịt khăn mà đội mão trắng, có chữ CÀN thêu bằng
chỉ vàng, dặn nó mua thứ hàng thiệt tốt. Mão cũng vậy, áo cũng vậy.
Hiếu
lại phải nhọc công nữa, Thầy giao phần may sắm cho con, con liệu cho kịp, rằm
phải có nghe con.
Hiếu
lấy chén nước lạnh, Thầy vẽ kiểu mão cho
con coi.
Madame
Cư bạch Thầy: Mitre (mão
Giáo Tông).
Trước ngực, ngay trán phải để chữ cung CÀN chữ vàng, chữ
Bát Quái, còn cái áo, con phải tái cầu Thầy trong lúc may
đặng Thầy chỉ sắp mấy cung kia trên áo.
Nghe và tuân theo nghe con." (ĐS. I.
106)
Ngày
22-4-1926 (âl 11-3-Bính Dần), tức là 5 ngày sau khi Đức Chí Tôn ra lịnh cho Bà
Hương
Hiếu (hiền thê của Ông Cư, nên gọi là Madame Cư) may Thiên phục Giáo Tông cho
Ngài Ngô Văn Chiêu, Bà Hương Hiếu dâng mão Giáo Tông lên cho
Đức Chí Tôn xem kiểu vở may như vậy có đúng không.
Đức Chí Tôn
giáng cơ nói:
"Hiếu dâng mão Giáo Tông may xong rồi cho
Thầy xem. Trúng, mà ai đội, con phòng lật đật."
Đức Chí Tôn
giáng cơ nói như thế, tức nhiên chúng ta ngầm hiểu là Ngài Ngô Văn Chiêu đã mất
chức Giáo Tông.
Tại sao chỉ
trong vòng 5 ngày từ 17 đến 22-4-1926 mà lại có
sự thay đổi nhanh chóng như vậy? Đức Chí Tôn không cho biết tại sao, làm cho
nhiều người phân vân, nghĩ rằng Ngài Ngô Văn Chiêu cải lịnh Đức Chí Tôn, muốn ở nhà
tu tịnh, không muốn tham gia vào cơ phổ độ đông người làm mất sự yên tịnh của
Ngài, hay còn lý do nào khác nữa?
Mãi đến gần
3 tháng rưỡi sau, Đức Chí Tôn mới tiết lộ cho biết trong đàn cơ ở Tân Định, tại
nhà Ngài Nguyễn Ngọc Thơ, lý do tại sao Ngài Ngô Văn Chiêu mất chức Giáo
Tông.
Xin chép bài
Thánh giáo quan trọng nầy ra sau đây:
Ngày 3-8-1926 (âl 25-6-Bính Dần).
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ viết CAO
ĐÀI
Giáo
Đạo Nam Phương.
Chư môn đệ nghe dạy:
Vốn từ trước trong Thiên
thơ Tam Kỳ Phổ Độ nầy, nền Chánh giáo phải có: Nhứt Phật, Tam Tiên, Tam thập
lục Thánh, Thất thập nhị Hiền, Tam thiên đồ đệ, chưởng quản thâu Tam giáo hiệp
nhứt.
"CHIÊU, thiệt là Nhứt Phật đó."
Vậy, trước ngày định lập
Thiên phong đặng tôn chức Giáo Tông cho nó, thì Chúa Quỉ sai tam thập lục động
địa giái kêu nài với Ta rằng: Cựu phẩm nó chẳng xứng ngôi ấy, và kiện rằng: Nó
chẳng nhứt tâm thờ phượng Ta.
Ta có cãi lẽ, Quan Thánh
Đế và Quan Âm giúp lời, Ta nhứt định phong chức Giáo Tông cho nó.
Chúa Quỉ xin lịnh Ta mà
khảo nó, và phải để cho tam thập lục động hành xác nó. Ta không nỡ nên cho khảo
mà không cho hành xác.
Rủi thay!
Đau đớn thay! Buổi khảo nó phải bị Tà quái áp chế nên phải mất ngôi, song Ta
cũng còn thương yêu chẳng nỡ, nhưng mà có mặt chư Thần, Thánh, Tiên, Phật thì khó bề bào
chữa đặng.
Đại lụy! Ta
phải dùng quyền Chí Tôn mà tha thứ, song buộc nó phải tịnh thất.
Ta vừa muốn
tha nó, lại bị tam thập lục động khảo nữa thì mới liệu sao? Ta phải giáng cơ biểu nó.
Con Thơ! con phải tuân nơi
lịnh Thầy đã dạy khi Thầy giáng cơ mà thôi, còn mọi sự khác thì đừng nghe. Kẻ bị tù còn có
thế rỗi ai chăng?
Thầy thăng.
(Trích trong
tập Thánh Ngôn chép tay của Ngài Đầu Sư Thái Thơ Thanh, trang 237)
Qua bài
Thánh Ngôn nầy của Đức Chí Tôn, chúng ta biết được là Ngài Ngô Văn Chiêu bị Quỉ
Vương
thử thách trước khi được lên ngôi Giáo Tông. Ngài bị thử thách và chỉ trong 5
ngày, Ngài không thắng nổi các thử thách của Quỉ Vương bày ra, nên đành chịu
mất ngôi Giáo Tông.
Sự thử thách của Quỉ Vương
là cần thiết đối với phẩm vị số 1 của Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ, nếu thắng nổi Quỉ
Vương thì bọn chúng mới chịu phục, còn không thắng nổi thì phải chiụ mất ngôi.
Việc nầy cũng không khác
chi thời Đức Chí Tôn sai Đức Chúa Jésus mở Thiên Chúa giáo nơi nước Do Thái để
cứu độ các sắc dân Âu Châu.
Sau khi Đức Chúa Jésus thọ
phép Giải oan nơi bờ sông Jourdain với Thánh Jean Baptiste, Thượng Đế đưa Đức
Chúa Jésus đến nơi đồng vắng, đặng chịu cho ma quỉ cám dỗ trong 40 ngày đêm
(trong 40 ngày nầy Ngài kiêng ăn, sau thì đói). Quỉ Satan tìm mọi cách thử
thách Chúa, cám dỗ Chúa, nhưng không lay chuyển nổi tâm ý của Chúa. Chúng ma
quỉ thất bại bèn bỏ đi. Liền đó có Thiên sứ đến hầu Đức Chúa.
Chúa Jésus chiến thắng Quỉ
Vương, nên Chúa trở thành Đấng Giáo chủ, đi giảng đạo và thâu nhận tín đồ, mở
ra Thánh đạo ngót hai ngàn năm nay.
8 .
Ngài Ngô Văn Chiêu tách riêng:
Sau khi Ngài Ngô Văn Chiêu
không thắng nổi các thử thách của Quỉ Vương thì 2 ngày sau, tức là ngày 24-
4-1926, Ngài Chiêu tự ý tách ra khỏi nhóm.
Ngài Bảo Pháp Nguyễn Trung
Hậu, trong quyển Đại Đạo Căn Nguyên, nơi trang 18, thuật lại như sau:
" Ông Trung vẫn vâng theo Thánh ý lo thiết đàn
giảng Đạo. Ông Chiêu lại ở nhà lo bề tự giác, ý ông không muốn truyền bá mối
Đạo ra cho nhiều người. Ông vẫn lấy câu "Ngô thân bất độ hà thân độ"
mà làm tôn chỉ. Vì vậy mà ông tách riêng ra kể từ ngày 14 tháng 3 năm Bính Dần
(dl 24-4-1926). Đồng một ý kiến ấy thì có mấy ông: Nguyễn Văn Hoài, Võ Văn
Sang, Lý Trọng Quí.
Từ đây, tuy đôi bên chủ nghĩa khác nhau, vì một đàng
(Ông Lê Văn Trung) thì lo phổ thông mối Đạo, một đàng (Ông Ngô Văn Chiêu) lại
chuyên bề tự giác, nhưng về phương diện tín ngưỡng thì cũng đồng thờ kỉnh Đức
Cao Đài Thượng Đế."
Từ khởi điểm này, Đạo Cao Đài không có một Giáo
Tông mang xác phàm. Đức Chí Tôn giao quyền cho Đức Lý Thái Bạch kiêm nhiệm chức
Giáo Tông Đại Đạo thiêng liêng. Từ đó, Đức Lý trực tiếp điều hành Đạo qua cơ
bút của Hiệp Thiên Đài. Đức Lý Giáo Tông ban hành Đạo Nghị Định thứ nhì ngày
3-10-Canh Ngọ (1930), Thiên phong Đầu Sư Thượng Trung Nhựt (Lê Văn Trung) cầm
quyền Giáo Tông tại thế, để điều hành cơ Đạo hữu hình, còn nhiệm vụ Giáo Tông Vô Vi vẫn do Đức Lý Giáo Tông phụ trách.
Trong Đạo Cao Đài có hai Giáo
Tông, về Thiêng Liêng có Đức Lý Thái Bạch, và tại thế có Quyền Giáo Tông Ngài
Lê Văn Trung. Tất cả những vị nào khác xưng danh là Giáo Tông, hay Đệ nhứt Giáo
Tông, Đệ nhị Giáo Tông, v.v... đều tiếm xưng danh không đúng với Phát Chánh
Truyền và Tân Luật, tín đồ Cao Đài an tường guy luật này. Chính Ngài Ngô Văn
Chiêu khi về cõi thiêng liêng, trở lại giáng cơ, chỉ xưng tên họ của Ngài, chớ
không bao giờ Ngài tự xưng Giáo Tông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét