Kính chào quý Hiền Huynh, hôm nay Tiện Muội
có chút ý về bài thơ cổ thời Đường, Muội xin chia xẻ với Quý Hiền Huynh, Tỷ
cùng ngẫm nghĩ với Muội. Dạ đây không phải là bài giảng giáo lý gì cả, chỉ là bài
bình thơ Đường cổ.
Ngày còn nhỏ, đôi khi tập làm
người lớn học đòi đọc thơ cổ. Ngày xưa Muội có đọc bài thơ Đường "Phù Dung lâu tấn Tân Tiệm"
của thi sĩ Vương Xương Linh:
" Hàn vũ
liên giang dạ nhập Ngô
Bình minh tống
khách Sở sơn cô
Lạc Dương thân
hữu như tương vấn
Nhứt phiến băng
tâm tại ngọc hồ."
Lời thơ buồn man mác đã làm
muội xao xuyến, thường ngâm câu cuối: "Nhứt
phiến băng tâm tại ngọc hồ".
Tuy chưa hiểu hết ý nghĩa sâu
xa, với ý một sự biệt ly, để lại lời nhắn cho người bạn thân, nếu có ai hỏi đến
kẻ lãng du.
Qua bao năm từ ngày tóc xanh
nay tóc đổi màu, câu thơ cổ chợt trở về với bao suy nghiệm. Đời người thật ngắn
ngủi như đóa Phù Dung. Đến bến Ngô trong một đêm mưa, như đời người đến thế
gian làm khách trọ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như một đêm, đêm mưa
lạnh, bến Ngô ? Có phải đó là bể trần không ? Đoá Phù Dung trong đêm mưa gió,
một hình ảnh thật buồn như một kiếp người ngắn ngủi chịu dập vùi khổ đau. Rồi
bình minh đến, sẽ đưa khách ly hương về cố quốc. Về Sở, muốn về quê cũ phải vượt
qua ngọn núi cao cô đơn, "sơn
cô". Có ai đồng hành đưa khách lãng du trở về nhà xưa ?
Từ lúc nhập vào thế gian làm
khách trọ, con người phải chịu nhiều mưa gió vùi dập như hoa Phù Dung sớm nở
tối tàn trong đêm mưa vậy. Muốn được trở về nhà xưa phải vượt qua ngọn núi sừng
sững, có phải đó là: "bản ngã"
to lớn của con người? Cái tôi này mang đầy lục dục thất tình đè nặng lên tâm
thức. "Sơn cô" là ngọn núi
của riêng mình, chiếm tâm của mình, nó chứa "Tham,
Sân, Si, Ngạo, Nghi" tương ứng Ngũ hành: Kim, Mộc, Thủy Hoả,Thổ.
Như Tôn Ngộ Không trong truyện
Tây du Ký của tác giả Ngô Thừa Ân, cũng vì không thoát khỏi tham, sân, si,
ngạo, nghi, nên phải chịu Ngũ hành Sơn đè suốt 500 năm. Cũng nhờ lòng Từ bi của
Đức Quan Thế Âm Bồ Tát, Tôn Ngộ Không thoát ra khỏi núi Ngũ hành và trở thành
Tôn Hành Giả theo Đường Tăng Tam Tạng thỉnh kinh. Suốt cuộc hành trình từ Đông
thổ đại Đường đến Tây phương gặp Phật để thỉnh kinh, ta thấy Tôn Hành Giả tượng
trưng cái tâm của con người luôn hoạt động nhảy múa (tâm viên ý mã). Diệt trừ
yêu ma tà quái luôn tìm cách cản trở ám hại để xác thân sa ngã. Những lúc nguy
biến thường có Đức Quan Thế Âm Bồ Tát xuất hiện cứu nguy. Dẫn câu chuyện này để
thấy rõ tâm của con người nếu không có Đạo dẫn dắt sẽ dễ dàng sa ngã vào tà
quái.
Làm sao vượt qua ngọn núi chỉ
có trong tâm mình? Phải dùng đến Đạo pháp, một niềm tin mạnh mẽ vào Chánh Pháp.
Hình ảnh câu thơ cổ diễn tả:
" Hàn vũ
liên giang dạ nhập Ngô
Bình minh tống
khách Sở sơn cô."
Làm liên tưởng đến lời bài Khai
Kinh của Đạo Cao Đài, mà hàng ngày tín đồ hằng tụng niệm:
" Biển trần
khổ vơi vơi trời nước,
Ánh Thái Dương
rọi trước phương Đông...."
Thoát vòng danh-lợi, giữ tâm
bình an phẳng lặng như mặt nước, bằng trái tim nhân hậu từ bi sáng như ngọc để
trở về bên Chân Như. Tấm lòng đạo đức trong sáng lấy tình thương gởi đến bạn
đồng sanh như câu kinh cuối của bài Kinh
"Giữ lòng
trong sạch tụng cầu Thánh Kinh"
Để kết bài muội xin gởi đến Quý
Hiền Huynh, Tỷ bài thơ :
" Lạc Dương thân hữu như tương vấn
Nhứt phiến băng tâm tại ngọc hồ
Đọc câu thơ cổ lòng vương vấn
Bạn hữu ai người gởi phiến tâm
Trái tim
thanh khiết xin trao tận
Gìn lòng
đạo đức, giáp độ thân.
Tâm an
lặng lẽ như hồ ngọc
Một lòng
trong sạch bỏ lợi danh
Giữ tình
nhân hậu, từ bi sẵn
Cùng bạn
đồng sanh xóa mê đồ."
*
DR. Lê Thị Ngọc Vân
Ngày
17-4-2020 .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét