THẦY
Các con,
Thầy cũng đã thấy rõ lòng của các con khắn khít về
nền Ðạo là dường nào.
Trong các con, nhiều đứa muốn chư Thần, Thánh hành
phạt những tánh bất lương của bọn vô đạo kia đặng làm cho đường đạo vững bền,
nền Ðạo mau thành tựu. Nhưng Thiên cơ há vị phàm phu tục tánh mà để các con
toại kỳ sở nguyện sao?
Các con khá thương hại cho lũ vô tâm ấy mà chẳng
nên cưu hờn. Thầy vì lấy từ bi mà dìu dắt các con, nên tạm sửa chút máy huyền
vi, là để cho các con lấy chí thành của Thầy un đúc bấy lâu mà đối đãi với kẻ nghịch
cho đến ngày mãn công quả.
Ðường đạo vững bền, chớ nên bạo tính mà cũng chẳng
nên giải đãi bần dùn, gắng công trì chí, liệu chừng với nhau mà vẹt cho sạch
mấy lối chông gai để cho dễ bước đường sau tấn bộ.
Thiên thơ đã có đủ các máy hành tàng, nhưng Thầy vì
thương các con mà phải sửa nét tân khổ ra đường lo liệu. Các con đặng tự do mà
hành biến cho xong việc. Kẻ lo lắng bao nhiêu thì đường về chung hiệp cùng Thầy
bước đặng bấy nhiêu. Kẻ vô tâm trở lòng phá nền Ðạo bao nhiêu thì hành phạt sẽ
chất đầy bấy nhiêu.
Tòa Tam Giáo đã xin ngưng phổ độ nơi đây nhiều lần,
song vì Thầy thấy lòng chí đức của các con mà chẳng nỡ. Lý Bạch và Quan Thánh
cũng xin hành phạt lũ vô đạo, Thầy chẳng khứng là vì muốn để các con chịu dày
thêm chút ít hạnh khổ đó. . . . .
Trong các con, mỗi đứa đều lưu tâm tưởng cho nền
Ðạo sẽ đặng vững bền đồ sộ là biết vì Thầy đó.
Xưa các Thánh làm cho nên mối Ðạo biết bao là công
trình ngày tháng!
Ðạo của Thầy gieo có mấy lâu, mà tình hình thế sự
thể nào? Bao nhiêu cũng đủ cho các con vui lòng mà bước tới.
CHÚ THÍCH:
Hành phạt: Ðem ra trừng trị cho đáng tội.
Toại kỳ sở nguyện: Thoả cái ước nguyện ấy của mình.
Cưu hờn: Mang lấy sự hờn giận.
Chí thành: Lòng hết sức thành thật.
Trì chí: Giữ ý chí bền vững không đổi.
Tân khổ: Cay đắng, chỉ nỗi gian nan vất vả.
Hành biến: Làm việc một cách linh động, thay đổi
phương pháp cho thích hợp để đạt được thành công.
114 . Phú Nhuận, 15-4-1927 (âl 14-3-Ðinh Mão)
THẦY
Các con,
Máy Thiên cơ, các con chưa rõ, các con cứ tưởng lầm
rằng Thầy không kềm chế kẻ vô lương đặng. Các con hằng muốn thấy kẻ ấy bị hành
phạt nhãn tiền thì mới vừa lòng các con, nhưng Thánh ý Thầy không phải vậy đâu.
Thầy đã nói cho các con hay trước rằng, nếu các con
không tự lập ở cõi thế nầy, là cái đời tạm của các con, thì Thầy cũng không
bồng ẵm các con mà đỡ lên cho đặng.
Ấy vậy, cái vấn đề tự lập là vấn đề các con phải lo
đó. Thầy vì công lý mà khai đạo cho các con, cũng là một phúc hạnh lớn cho các
con. Nếu Thầy còn đưa tay bồng ẵm thì các con chẳng còn để ý chịu nhọc vì Ðạo.
Thầy lại còn nói rằng, ngày nào các con còn trông
thấy một điều bất bình ở đời nầy thì Ðạo chưa thành vậy.
Mối Ðạo Thầy đưa cho các con phăng đầu hết, thì các
con phải biết trách nhậm các con lớn lao, cao thượng là chừng nào! Nếu các con
không biết nghĩa vụ của Ðạo thì sao cho xứng đáng?
Vậy Thầy khuyên các con cứ thìn lòng thìn nết cho
có trật tự trong Ðạo, thì tức nhiên muôn điều khó nhọc cũng tan như giá.
Các con vì Ðạo là việc công lý, mà công lý đánh đổ
cường quyền, thì Ðạo mới phải Ðạo.
Các con hiểu à!
CHÚ THÍCH:
Vô lương: Bất lương, không tốt, không lành.
Nhãn tiền: Trước mắt. Ý nói xảy ra liền, trước mắt
mọi người. Hành phạt nhãn tiền là bị trừng phạt liền, không phải chờ đợi lâu.
Báo ứng nhãn tiền là báo ứng liền, xảy ra ngay trước mắt, không đợi thời gian
sau hay kiếp sau.
Phăng: Thâu rút, nắm kéo sợi dây lần lần vào mình.
Mối Ðạo Thầy đưa cho các con phăng đầu hết: Nền Ðạo
ví như một sợi dây. Ðức Chí Tôn đưa mối dây cho chúng ta nắm phăng sợi dây
trước tiên hơn ai hết. Khi phăng hết sợi dây thì đắc đạo. Ðức Chí Tôn dành ưu
tiên cho chúng ta.
Nghĩa vụ của Ðạo: Nghĩa vụ là nhiệm vụ bắt buộc
phải làm vì nó là công lý, lẽ phải. Nghĩa vụ của Ðạo là nhiệm vụ bắt buộc của
một tôn giáo phải làm tròn.
Thìn lòng thìn nết: Giữ bền chặt lòng dạ và tánh
nết.
Tan như giá: Tan mất như cục nước đá gặp sức nóng.
115 . Ngày 20-4-1927 (âl 19-3-Ðinh Mão)
LÝ BẠCH
Trung, hiền hữu, Lão để lời cho hiền hữu biết rằng,
trong môn đệ của Ðức Từ Bi phần nhiều đã chẳng giữ lời Thầy mà xử cho tròn phần
Nhơn đạo, giao tiếp cùng nhau cho có nét yêu dấu, tạc thù trong niềm đạo hữu,
lại có dạ ghét lẫn tương phân.
Lão hằng để ý về việc ấy. Ước sao cho hiền hữu chăm
nom, phân rành cho các đạo hữu đồng biết về việc sẽ xảy ra nơi đó trong lúc sau
nầy.
Ðức Từ Bi hằng dạy chư đạo hữu biết tương thân
tương ái, chia vui sớt nhọc cho nhau mà hành sự cho rạng vẻ mối Ðạo quí trọng.
Chưa đặng bao lâu mà lời dạy bảo chẳng còn chút nét kính tuân, thế thì sau nầy
có ngày phải khuất hết dấu Thánh truyền, thì cách giao tiếp của chư đạo hữu
phải ra sao nữa?
Lão muốn cho hiền hữu phải chịu nhọc mà phân rành
về việc ấy cho chư đạo hữu. Lão để ý nghe!
Sự ghét lẫn và sự vô tình, nếu đem vào nền Ðạo mà
gieo truyền cho nhau, thay vì làm cho sanh linh thương mến dìu dắt nhau, lại
làm cho chúng sanh càng hềm thù nhau, rồi rốt cuộc lại thì một trường náo nhiệt
phải làm cho tánh mạng của chúng nó vì đó mà phải bỏ liều, đem giọt máu vô tâm
nhuộm cả tinh thần, bị đày vào biển khổ đời đời kiếp kiếp đó.
Ðức Từ Bi hằng nói, đạo lập thành là do nơi tâm chí
của các đạo hữu, nhứt là các Chức sắc Thiên phong. Phàm một việc chi muốn thuận
lòng trong Ðạo, cần phải hiệp các Thánh luận bàn, đoạn sẽ thi hành thì bước Ðạo
tự nhiên vững vàng. Nếu có điều trắc trở, đó là phần trách nhậm của chư hiền
hữu đã chịu lời cùng Ðức Từ Bi mà dẫn bước cho cả môn đệ Thầy.
Chư hiền hữu đã đặng phép tự biến tự liệu mà hành
đạo, thế thì hiệp vầy chung lo, thảo thuận cùng nhau, còn chi hơn nữa đặng?
Chư hiền hữu khá để lòng về việc Nhơn đạo, chớ bỏ
qua mà phụ Thánh ý của Ðức Từ Bi, nghe!
CHÚ THÍCH:
Tạc thù: Tạc là khách mời chủ nhà uống rượu, thù là
chủ nhà rót rượu mời khách. Tạc thù là ý nói phải có sự qua lại trong giao tiếp
xã hội, mới có sự tốt đẹp lâu dài.
Ghét lẫn tương phân: Thù ghét nhau và chia rẽ nhau.
Khuất hết dấu Thánh truyền: Ý nói: Thất Chơn
truyền.
Trường náo nhiệt: Nơi tranh giành sôi nổi về danh
lợi, mạnh được yếu thua, khôn còn dại mất.
Vô tâm: Không có lương tâm, ý nói lòng dạ bất
lương.
Hiệp các Thánh: Hội chư Chức sắc của Hội Thánh.
Tự biến tự liệu: đồng với Tự do hành biến, nghĩa là
tự mình lo liệu và quyền biến cho công việc kết quả.
116 . Ngày 27-5-1927 (âl 27-4-Ðinh Mão)
THẦY
Các con,
Hội Thánh là vầy các con há?
Áo não! Thảm thay!
Thầy tưởng khi chẳng lẽ phải cần nói ra, đợi cho
Thánh chất các con tăng thêm đặng chút nào, lại càng thấy đặng khổ não của Thầy
vì các con mà đeo đuổi từ ngày khởi lập nhơn loại đến chừ, chẳng dè phàm chất
các con nó mạnh mẽ thế nào đè khuất trọn vẹn chút mảy mún Thánh chất Thầy để
vào lòng các con, nên nay Thầy buộc mình phải nói rõ.
Các con ôi! Thầy hỏi vậy chớ mỗi phen độ rỗi cho
đặng các con, các con có biết Thầy chịu khổ não dường nào chăng?
Quyền hành Chí Tôn của Thầy, các con nếu hiểu thấu
thì các con sẽ thấy nó là một hình phạt rất nặng nề, chẳng khác nào như gông
với tróng.
Thầy lập nhơn loại là dòng giống các con, chỉ tưởng
rằng ban đặng phẩm Thần, Thánh, Tiên, Phật nơi cõi thế giới càn khôn, đặng làm
cho rõ Thánh chất mạnh mẽ hơn phàm chất, nào dè còn lại đặng chẳng đủ một phần
triệu Ðấng, thì thế nào Thầy không đau lòng cho đặng.
Thầy chưa hề biết hành phạt các con bao giờ. Từ
khai Thiên, Thầy đã sanh ra các con, sự yêu mến của một Ông Cha nhân từ thế quá
lẽ, làm cho đến đỗi con cái khinh khi, phản nghịch lại, cũng như Kim Quang Sứ
là A-Tu-La, Thánh giáo gọi là Lucifer phản nghịch náo động Thiên cung.
Chư Thần, Thánh, Tiên, Phật còn phàn nàn trách cứ
Thầy thay! Các con ôi! Ðã gọi là Ðấng cầm cân, lẽ công bình thiêng liêng đâu mà
Thầy đặng phép tư vị. Thầy lấy lẽ công bình thì tức phải chiếu theo Thiên điều;
mà chiếu theo Thiên điều thì con cái Thầy, tức là các con, phải đọa trầm luân
đời đời kiếp kiếp. Các con phải ngồi nơi địa vị Thầy thì các con thế nào?
Mỗi phen Thầy đau thảm khóc lóc các con, phải lén
hạ trần, quyết bỏ ngôi Chí Tôn xuống lập Ðạo, lại bị các con bạc đãi, biếm nhẻ,
xua đuổi, bắt buộc đến đỗi phải chịu cho các con giết chết!
Ôi! Thảm thay! Thảm
thay! Các mối Ðạo Thầy đã liều thân lập thành đều vào tay Chúa Quỉ hết, nó mê
hoặc các con. Nhiều bậc Thiên Tiên còn đọa, huống lựa là các Chơn thần khác của
Thầy đương nắn đúc, thế nào thoát khỏi. Thầy đã chẳng trách phạt Kim Quang Sứ,
lẽ nào lại trách phạt các con. Song hình phạt của Thiên điều, dầu chính mình
Thầy cũng khó tránh. Các con tự lập hình phạt cho các con , cũng như Thiên điều
vì Thần, Thánh, Tiên, Phật lập thành đó vậy.
Thầy đã cho kẻ thù Thầy đặng hưởng ân điển của
Thầy, lẽ nào truất bỏ phần của các con, song tại các con từ chối, đáng thương
mà cũng đáng ghét!
Mỗi phen Thầy đến lập Ðạo thì là phải cam đoan và
lãnh các con, chẳng khác nào kẻ nghèo lãnh nợ. Các con làm tội lỗi bao nhiêu,
oan nghiệt bấy nhiêu, Thầy đều lãnh hết. Các con đã đặng thong dong rồi, rảnh
chẳng lo tu đức mà sửa mình, lại còn cả gan trước mặt Thần, Thánh, Tiên, Phật,
gây thêm tội lỗi nữa, thiệt là đáng giận!
Thầy chẳng biết bây giờ đây, Thầy phải bỏ Ðạo, liều
đọa với các con, hay là đợi cho Ðạo bỏ Thầy đó các con?
Cắt ruột, ai lại không đau, nếu Thầy không cầu khẩn
Thái Bạch đình hình phạt lại cho tới ngày lập thành Tòa Thánh, các con lấy công
mà chuộc tội, thì trong các con chẳng đặng còn lại một phần mười, các con nên
lấy lời răn Thầy đây làm vị thuốc khử tội của các con.
Phải sợ mạng lịnh Thái Bạch. Thầy nhắc các con một
phen nữa.
Thầy ban ơn cho các con. Thầy thăng.
CHÚ THÍCH:
Thánh chất: Phẩm chất thiêng liêng tốt đẹp do Ðức
Chí Tôn ban cho mỗi người. Thánh chất nầy chính là cái tánh bổn thiện, cái
lương tri lương năng của con người, Phật giáo gọi là Phật tánh. Cái Thánh chất
nầy không bao giờ mất đi, chỉ có điều là hiển lộ ra hay bị che khuất bởi vật
dục mà thôi.
Phàm chất: Phẩm chất tầm thường thấp kém do ảnh
hưởng của vật chất phàm trần. Con người có Thất tình, trước sự hấp dẫn của Lục
trần, con người sanh ra Lục dục, tạo nên Phàm chất. Phàm chất rất mạnh mẽ, có
thể che khuất Thánh chất, đưa con người đi đến tội lỗi và mãi mãi bị luân hồi.
Gông với tróng: Gông là cái cùm tròng vào cổ tội
nhân, Tróng là cái cùm tròng vào chân để giam chân tội nhân vào một chỗ.
Kim Quang Sứ: Quỉ Vương, Chúa Quỉ. Ðây là lực lượng
đối kháng với Tiên Phật, tạo thành thế cân bằng, thúc đẩy sự tiến hóa của Càn
khôn. Thời ÐÐTKPÐ, Ðức Chí Tôn cho Quỉ Vương làm Giám khảo thử thách người tu,
ai xứng đáng thì được Ngọc Hư Cung rước, ai chưa xứng đáng thì luân hồi để tu
hành và lập công bồi đức thêm.
Thánh giáo gọi là Lucifer: Thiên Chúa giáo gọi Kim
Quang Sứ là A-Tu-La hay Lucifer phản nghịch, và cũng gọi đó là Quỉ Satan. (Xin
xem lại Chú thích bài TN 27 về Quỉ Vương)
Các con tự lập hình phạt cho các con: Ðó là Tân
Luật do Hội Thánh và nhơn sanh lập ra để tu hành cho vừa sức của nhơn sanh. Khi
Tân Luật được Ðức Chí Tôn chấp thuận thì nó trở thành Thiên điều tại thế. Ai tu
đúng theo Tân Luật thì nhứt định đắc đạo, được Ðức Chí Tôn điểm danh ban
thưởng.
117 . Ðàn cơ ngày 29-5-1927 (âl 29-4-Ðinh Mão)
LÝ BẠCH
Hỉ chư đạo hữu, chư đạo muội.
Bình thân.
Nền Ðạo lập nên là nhờ có lòng đạo đức và tánh
khiêm cung của mỗi môn đệ của Ðức Từ Bi. Nếu đạp vào nẻo Ðạo mà còn bôn chôn
tranh lướt theo thói thường tình thì dầu có bao nhiêu đạo hữu, bao nhiêu công
quả đi nữa, mối Ðạo chẳng qua là một trường ngôn luận của thế gian đó thôi, chớ
công quả đạo đức mong chi thấy sự kết quả xứng đáng đặng.
Phần nhiều đạo hữu vì tánh tình tục phàm mà làm cho
gay trở bước Ðạo, lại e chẳng khỏi sanh ra một trường náo nhiệt trong Ðạo về
buổi sau nầy.
Ðức Từ Bi đã lấy lòng quảng đại mà gieo giọt nhành
dương để rửa lỗi phàm gian, hầu đem mình trong giá trắng gương vào nơi Cực Lạc.
Ðã chẳng biết tự cải lại bợn thêm tánh tối tục mà
để cho cả muôn người phải chịu khổ tâm, thế thì hành đạo như vậy có giúp đặng
ai chăng?
Chư đạo hữu mựa luận bàn, để phải quấy Lão cũng ra
tay sửa trị được vậy, miễn là làm xong phận sự là đủ, còn nét vạy tà của ai để
mặc ai.
Lão cũng hết lòng chiều theo tánh từ bi của Ðức
Thượng Ðế, bằng chẳng thì Lão xuống tay bôi xóa hết trường công quả Ðại Ðạo,
thì chúng sanh hết trông mong, mà kẻ chác tội lỗi cũng khó bề lấy sức phàm phu
để gây nên rối rấm nữa.
Ðen trắng hai màu, chánh tà đôi nẻo, mạnh sức trì
chí thì nhờ, yếu tâm lơi bước thì chịu.
Ma Ma, Phật Phật, hai chốn riêng phần, thưởng phạt
rồi đây cũng tới.
CHÚ THÍCH:
Trường ngôn luận: Nơi mà người ta bàn luận, đưa ra
nhiều ý kiến, kẻ nói vầy người nói khác, khen chê đủ lẽ.
Trường náo nhiệt: Nơi có đông người đang sôi nổi
tranh đua danh lợi, mạnh được yếu thua, khôn còn dại mất.
Trường công quả: Nơi có nhiều người đang đem hết
tài năng, sức lực và của cải để phụng sự đạo pháp và phụng sự nhơn sanh.
Bình thân: Ðứng dậy. Lối phàm gian: Con đường trần.
Trong giá trắng gương: Giá trắng gương trong, ý nói
phẩm chất tốt đẹp trong sạch.
Lại bợn thêm tánh tối tục: Lại còn làm cho nhơ bợn
thêm cái tánh đã vô cùng phàm tục rồi.
Mựa: Chớ nên, đừng.
Yếu tâm lơi bước: Lòng dạ yếu ớt không đủ quyết
tâm, không muốn bước tới trên con đường tu hành, có ý muốn thối lui trở lại
đường đời.
118 . Ðàn tại Phước Thọ
Ngày 1-6-1927 (âl 2-5-Ðinh Mão)
THẦY
Các con,
T . . .! Từ nền Ðạo khai sáng đặng gieo truyền mối
Chánh giáo đến nay, thì phần nhiều môn đệ đã có trọn tấc thành mà dìu dắt sanh
linh và đắp vun mối Ðạo Trời, ấy là những đứa Thầy đã tin cậy đặng gia công dọn
lối chông gai để mở trống nẻo thiêng liêng, dẫn lần dân sanh khỏi sông mê bến
khổ, tất là cõi trần vô vị nầy.
Ðạo đã lập thành, gót trần của phần nhiều môn đệ
hầu rửa sạch bợn, nhưng các con phải chịu lắm nỗi gay go mà gieo mối Chánh
truyền cho đoàn hậu tấn.
Gương sáng đã giồi nên, mà con thuyền Bát Nhã phải
tùy máy Thiên cơ lắm phen lắc lở, đắm chìm biết bao khách. Ấy là những môn đệ
vô phần, đã chẳng giữ nét thanh cao lại mượn thói vạy tà để làm cho bợn nhơ mối
Ðạo quí báu của Thầy đã lấy đức háo sanh mà khai hóa.
Con đã để dạ ưu tư về mối Ðạo, đã lắm lần trưu cay
ngậm đắng mà nhuộm nét nâu sồng, mong trau rạng mảnh gương để soi chung bước
đàng sau mà lần đến cảnh tự tại thung dung, tránh bớt muôn điều phiền não.
Ấy là môn đệ yêu dấu, khá gìn mực ấy mà đi cho cùng
nẻo quanh co. Cân công quả sẽ vì phần phước mà định buổi chung qui cho mỗi đứa.
Còn cuối kỳ tháng 6 đây, thì Thầy phải ngưng hết cơ
bút truyền Ðạo.
Các con sẽ lấy hết chí thành đã un đúc bấy lâu mà
lần hồi lập cho hoàn toàn mối Ðạo.
Nầy là mấy lời đinh ninh sau rốt, khá lưu tâm. Ai
vạy tà nấy có phần riêng, cứ giữ nẻo thẳng đường ngay bước đến thang thiêng
liêng, chờ ngày hội hiệp cùng Thầy. Ấy là điều quí báu đó.
Thầy ban ơn cho các con.
CHÚ THÍCH:
Phước Thọ: Ở Bà Rịa, nơi Ngài Chánh Phối Sư Thượng
Tương Thanh đang được nhà cầm quyền Pháp bổ làm Chủ Quận. T . . .: Tương, Ngài
Thượng Tương Thanh.
Tự tại thung dung: Tự do thoải mái, không chi ràng
buộc, hay phiền não. Ðó là trạng thái của người đắc đạo.
Ngưng hết cơ bút truyền Ðạo: Ðức Chí Tôn ra lịnh:
Cuối tháng 6 âl năm Ðinh Mão, ngưng tất cả cơ bút truyền đạo. Cơ bút truyền đạo
là các đàn cơ phổ độ tổ chức ở các nơi để thâu nhận tín đồ. Bởi vì Ðức Chí Tôn
sợ để lâu, Quỉ Vương xâm nhập các đàn cơ nầy khuấy phá làm mất đức tin của bổn
đạo. Chỉ ngưng cơ bút phổ độ ở các địa phương, còn cơ bút tại Tòa Thánh thì vẫn
duy trì để Ðức Lý Giáo Tông và các Ðấng điều hành nền Ðạo.
119 . Minh Lý Ðàn
Tháng 7 năm 1927 (âl tháng 6 năm Ðinh Mão)
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ÐẾ viết CAO ÐÀI giáo đạo Nam
phương
Ta chào các con.
Ta cho phép lên hết. Ta chào chung các con.
Cười . . . Ta mừng cho con
đó, Trung.
Thầy có hội chư Tiên, Phật lại mà thương nghị về sự
lập Ðạo tại Ðại Nam Việt quốc.
Các con khá nghe lời Thầy dặn, chớ khá nghịch lẫn
nhau, phải đồng một lòng một dạ mà lo chấn hưng đạo đức. Tuy bây giờ phân chia
nhiều nhánh, nhiều chi, chớ ngày sau cũng có một mà thôi.
Các con, dầu bên nào cũng thương nhau như con một
nhà, chớ khá ganh gổ chê bai nhau.
Thầy xin lập Tiểu đàn nầy là Thầy biết con đến đó,
Trung. Con khá nhớ những lời Thầy đã dạy: Con phải nên trợ giúp Minh Lý cho nên
việc, nghe há.
Có nhiều đạo, cũng như cái nhà, phải có nhờ nào là
cột cái, nào là cột con, đòn tay, kèo, rui. Rui là nhỏ, mỏng mảnh hơn hết, mà
cũng phải nhờ nó. Tuy kể cho nhiều tên, chớ cất rồi thì có một chủ mà thôi.
Con Trung, nên về ráng tập các đạo hữu của con cho
có lễ phép . Ðạo thành là nhờ Lễ.
Bên Minh Lý đây là Séminaire, là chỗ các thầy tu,
ngày sau độ về phần linh hồn đó con.
Thôi Thầy về, chút nữa có Thái Ất giáng. Thăng.
CHÚ THÍCH:
Trung: Ngài Ðầu Sư Thượng Trung Nhựt .
Thương nghị: Cùng nhau bàn bạc để sắp đặt công
việc.
Ðại Nam: Tên cũ của nước VN.
Nhiều nhánh nhiều chi: Nhiều nhánh là chỉ Tam giáo:
Phật giáo, Lão giáo, Nho giáo. Nhiều chi là chỉ Ngũ chi Minh đạo hay Ngũ chi
Ðại Ðạo. Ngũ chi Minh đạo gồm: Minh Sư, Minh Ðường, Minh Lý, Minh Thiện, Minh
Tân. Ngũ chi Ðại Ðạo: Phật đạo, Tiên đạo, Thánh đạo, Thần đạo, Nhơn đạo.
Tuy bây giờ phân chia nhiều nhánh nhiều chi, chớ
ngày sau cũng có một mà thôi.: Ðây là tôn chỉ của Ðạo Cao Ðài do Ðức Chí Tôn
lập ra là: Tam giáo qui nguyên, Ngũ chi phục nhứt. Bây giờ thì các đạo còn phân
chia khác nhau, nhưng qua Hội Long Hoa rồi, các đạo đều gom về một mối là
ÐÐTKPÐ.
Séminaire: Tu viện đào tạo các tu sĩ.
Minh Lý: Một chi trong Ngũ Chi Minh đạo, trụ sở chánh hiện nay đặt tại Tam
Tông Miếu ở đường Cao Thắng, Sàigòn. Thuở mới khai đạo, Ðức Chí Tôn dạy Hội
Thánh đến Tam Tông Miếu thỉnh các bài kinh: Niệm Hương, Khai Kinh, Kinh Sám
Hối, Kinh Cầu Siêu, Kinh Tán Tụng Công Ðức Thần, Thánh, Tiên, Phật về làm kinh ÐÐTKPÐ.
Thái Ất: Trong Kinh Cầu Siêu có câu: Cứu khổ nàn Thái Ất Thiên Tôn. Thái Ất
là vị Ðại Tiên, học trò của Ðức Nguơn Thủy Thiên Tôn thời Phong Trần ở Trung Hoa.
120 . Ngày 12-9-1927 (âl 17-8-Ðinh Mão)
LÝ BẠCH
Thượng Trung Nhựt, hiền hữu có mang trách nhiệm lớn
lao của Ðại Từ Bi đặng phổ thông điều đình mối Ðạo, hiệp với Hội Thánh mà trù
nghĩ suy tính cách thức hành động về bước đường của chư Thiên phong và đạo hữu
trong buổi nầy.
Phải lấy nét thẳng đường ngay do nơi tâm thành mà
hành sự tạc thù, sợ chinh lòng mà để nét bất bình cho cả chư đạo hữu. Mỗi việc
hành động đều do nơi Ðức Từ Bi sắp đặt sẵn rồi, duy có để cho chư hiền hữu bước
lần mà đi tới.
Những đạo hữu nào không vì hạnh đức mà chung hiệp
nhau lo hành Chánh giáo, thì đã có Thần, Thánh lãnh lịnh biên ghi vào Sổ Công
Quả, đợi ngày chung qui đặng đem vào cân Thiên điều mà phán đoán.
Hiền hữu cũng nên giữ lời Thánh giáo của Ðức Từ Bi,
hễ ai biết phục theo luật định của Hội Thánh Công Ðồng thì đặng phép dâng sớ
cho Lão định đoạt. Nhiều kẻ lại tư lịnh, muốn mở riêng đường khác, đặng dìu
nhơn sanh vào lối quanh co. Hại thay! mà cũng tiếc thay! Căn xưa quả trước
chẳng chịu lo đền bồi, lại tự dẫn mình vào nơi hang thẳm, sau kết cuộc ra thế
nào sẽ thấy.
Hiền hữu tua lo về phần thuyết đạo cho chóng.
Bàn Trị Sự đã có sắp đặt đủ tư cách và mỗi đạo hữu
đều có tư cách riêng, mỗi tháng nhóm một lần, là đêm rằm mà bàn tính việc đạo,
xem xét coi sự nào trong đạo nên hủy vì sái nhơn tâm, sự nào nên thi hành thì
hiệp lòng sanh chúng, gắng lo chung nhau mà làm cho Ðạo đặng có phẩm giá tối
cao tối trọng, thì thế nào chư hiền hữu chẳng vui lòng bước tới.
Mỗi lần nhóm Bàn Trị Sự, ba vị Ðầu Sư phải có mặt,
ba vị Chức sắc Hiệp Thiên Ðài chứng sự, mỗi việc nghị định đều biên chép để lại
đành rành, sau khỏi điều dị nghị.
Trong cả chư đạo hữu, Lão cho hiền hữu biết rằng Nữ
phái phần nhiều chưa thông hiểu về Ðạo cho lắm.
Hiền hữu, mỗi đàn lệ, cần phải buộc Nữ phái tới mà
nghe thuyết đạo chung với Nam phái. Sau nầy, chừng Lão liệu có đạo muội nào
đáng công tìm học đạo lý, thì sẽ cho thuyết đạo riêng về Nữ phái.
Tr . . . bạch: Xin nhóm đàn tại Chợ Lớn mỗi tháng.
Hiền hữu đặng tự liệu.
Từ đây để H . . . vào Hiệp Thiên Ðài nghe.
Lão để lời khuyên chung và gắng vì Ðạo mà tỏ nét
kính thành Ðấng Chi Tôn. Thăng.
CHÚ THÍCH:
Tr . . .: Ngài Ðầu Sư Thượng Trung Nhựt.
H . . .: Bác sĩ Lê văn Hoạch, sau đắc phong Bảo
Sanh Quân trong Thập nhị Bảo Quân.
Phổ thông điều đình mối Ðạo: Phổ thông là truyền bá
giáo lý của Ðạo ra khắp nơi. Ðiều đình là dàn xếp cho đạt được sự hòa hợp mà
làm việc cho kết quả.
Sổ Công Quả: Cuốn sổ ghi chép công quả của mỗi
người, để Ngọc Hư Cung định vị cho người ấy sau khi qui liễu.
Luật định của Hội Thánh Công Ðồng: Các luật lệ lập
ra bởi toàn cả Hội Thánh cùng chung quyết định.
Nhiều kẻ lại tư lịnh muốn mở riêng đường khác: Ý
nói nhiều vị Chức sắc có ý riêng, muốn tách ra, dẫn tín đồ đặng lập Chi Phái,
không tùng phục Hội Thánh.
Lối quanh co: Ý nói: Con đường tà vạy, Tà đạo.
Căn xưa quả trước: Nguồn gốc của mỗi người và kết
quả những việc làm thiện ác trong kiếp sống trước.
Bàn Trị Sự: Cơ quan tạm thời do Hội Thánh bầu cử
lập ra để điều hành việc phổ thông nền Ðạo đến khắp mọi nơi. Ðây không phải là
Bàn Trị Sự nơi Hương đạo.
Chứng sự: Nhìn nhận sự việc diễn tiến một cách hợp
pháp theo Luật Ðạo.
Nghị định: Hội lại với nhau bàn bạc mà đồng ý qui
định một việc gì.
Ðàn lệ: Ðàn cúng thường lệ, tức là Ðàn cúng vào
ngày mùng 1 và ngày 15 hằng tháng.
121 . Ngày 17-9-1927 (âl 22-8-Ðinh Mão)
THẦY
Các con,
Thầy đã nói dụng hòa bình êm tịnh mà dẫn các con
trong đường Ðạo. Các con cũng nên lưu tâm để hết công trình trí não lo lắng thì
bước đường càng bữa càng tốt, chẳng điều chi cản đặng, duy có một điều là chư
môn đệ và tín đồ xa khuất lời Thánh giáo, nên phần nhiều để thì giờ mà chăm nom
về nhơn sự.
Các Giáo Hữu phải lo lắng về phần thuyết đạo cho
kịp mỗi đàn lệ, phải trích ra một bài Thánh Ngôn dạy về đạo đức và đọc cho
chúng sanh nghe. Như vậy thì lời Thánh giáo như còn vẳng bên tai các môn đệ, để
giục bước đường của chúng nó chẳng sụt sè vậy.
Th . . và L . . T . . .
ái nữ cũng do theo đó mà hành sự, nghe!
Tr . . . bạch: Con có
ra đề hồi hôm nơi Ðàn Cầu Kho cho các Giáo Hữu làm bài thuyết đạo.
- Phải, như các Giáo
Hữu nào bê trễ về phận sự và không quản đến lời Thầy thì con hội chư Thánh dâng sớ
lên cho Lý Bạch phán đoán, nghe!
Th . . . bạch: Về việc
in Thánh Ngôn.
- Ðược, nhưng Thánh
Ngôn và Văn Thi đều phải trích lục cho kỹ càng, phải có Hội Thánh phê nhận rồi
sẽ in thì khỏi điều sơ sót quan hệ.
Các con, phần nhiều chư
môn đệ ham muốn phong tịch, nhưng chưa hiểu Thiên phong là gì?
Thầy để lời cho các con
biết rằng: Nhiều Thánh, Tiên, Phật, xuống phàm, nếu căn quả tiền khiên không
mấy trọng hệ, nghĩa là kiếp trần duyên không chi phải nhơ bợn nhiều thì dầu không
Thiên phong, hễ gắng tâm thiện niệm thì địa vị cũng đạt hồi đặng.
Thiên phong là để cho
bậc Thánh, Tiên, Phật, lìa trần phải lắm dày công cùng sanh chúng mới trông
mong hồi cựu phẩm đặng.
Các con nên nhớ, Thầy
lấy từ bi phong tịch, nhưng Chức sắc nếu vì áo mão hơn đạo đức thì tội chất bằng
hai.
Tr . . . , Th . . , L .
.T . . . ái nữ, ba con,
Thầy vì lòng từ bi thương môn đệ phong
tịch lần nầy là lần chót, vì Tân Luật đã hoàn toàn, nếu chẳng do theo đó
thì Lý Bạch hằng kêu nài, Quan Thánh và Quan Âm cũng hiệp sức mà dâng sớ kêu về
sự ấy. Vậy sau nầy có ai đáng thì do Tân Luật mà công cử, còn về phong tịch thì
có Lý Giáo Tông tiến cử, Thầy mới nhậm phong, nghe!
Tr . . . , con gắng
công thêm và liệu cách đối đãi với chánh phủ, có chư Thần giúp sức, khá an
tâm.
Thầy ban ơn cho các con. Thăng.
CHÚ THÍCH:
Bài Thánh Ngôn nầy có trong Thánh Ngôn chép tay của
Ngài Ðầu Sư Thái Thơ Thanh, trang 657.
Th . . và L . . T . . . ái nữ: Thơ và Lâm Thị ái
nữ, tức là Ngài Nguyễn Ngọc Thơ và Bà Lâm Thị Thanh.
Tr . . .: Trung, Ngài Ðầu Sư Thượng Trung Nhựt.
Th . . .: Thơ, Ngài Chánh Phối Sư Thái Thơ Thanh.
Tr . . . , Th . . . , L . . T . . . ái nữ: Trung,
Thơ, Lâm Thị ái nữ.
Phong tịch: Ðức Chí Tôn phong phẩm tước Chức sắc và
ghi vào Bộ Chức sắc của Ðạo. Tịch là Bộ sổ.
Căn quả tiền khiên: Căn quả là kết quả của những
việc làm thiện ác của kiếp trước hiện ra trong kiếp sống hiện tại. Tiền khiên
là những tội lỗi đã gây ra trong kiếp trước.
Ðạt hồi: Ðạt đến được và trở về cõi thiêng liêng.
Cựu phẩm: Phẩm vị cũ nơi cõi thiêng liêng.
Chức sắc nếu vì áo mão hơn đạo đức thì tội chất
bằng hai: Cùng một tội danh, nếu người tín đồ vi phạm thì bị hình phạt có 1;
còn nếu Chức sắc vi phạm thì bị hình phạt gấp 2. Bởi vì Chức sắc thì hiểu rõ
Luật đạo và Giáo lý hơn tín đồ, và là người hướng đạo làm gương cho tín đồ.
Nhậm phong: Chấp thuận phong phẩm tước Chức sắc.
122 . Ngày 26-10-1927 (âl 1-10-Ðinh Mão)
THẦY
Các con,
Kỳ ngưng cơ Phổ Ðộ đến nay chưa được bao lâu mà nền
Ðạo xảy ra lắm điều trắc trở. Thầy đã un đúc chí Thánh cho mỗi đứa, Thánh ý đã
giao trọn quyền cho các con chung lo hiệp trí nhau mà dìu dắt, phổ thông mối
Ðạo cho đến tận cùng bước đường.
Thiên cơ dĩ định cho nền Ðạo sáng lập đặng cứu vớt
sanh linh.
Ngày nay tháng nầy, mà nền Ðạo chưa trọn thành thì
năm nào và tháng nào?
Các con có đặng thành công quả cùng chăng mà đến
hội hiệp cùng Thầy nhiều hay ít? Thầy đã có lộ một ít về việc ấy. Khá kiếm hiểu
cho đích xác, chớ tưởng lầm rằng dầu hạnh chất của các con dường bao, Ðạo cũng
thạnh hành mà dìu dắt các con đến tận chốn được.
Thành cùng không, đặng hay thất, Thầy cũng chỉ
ngưng cân thiêng liêng mà đợi cuộc hành tàng của mỗi đứa trong các con mà thôi.
Trường náo nhiệt Thầy đã định và nói trước, nay đã
khởi đầu loán lần ra. Nếu trí các con chẳng lanh lẹ, hạnh các con chẳnghoàn
toàn, cách cư xử các con chưa hòa hiệp, đường Ðạo các con chưa liệu chung, nét
khiêm cung các con chưa trọn vẹn, cách đối đãi các con chưa ôn hòa, thì nền Ðạo
sau nầy e khi phải vì đó mà để một trò cười, dầu đức từ bi của Thầy cũng khó gỡ
rối rấm được.
Các con trước đã vì Thiên mạng phải bỏ các ngôi cao
đặng đem mình vào nơi khổ não, Thầy chỉ đường vẽ bước, dạy từ nét, dẫn từ dặm
đường mà đem các con về chốn Cực Lạc xưa, các con chẳng chịu vầy hiệp nhau cho
đặng bền, cho thân ái, đặng tiến bước đường, thì Thầy cũng lắm nỗi thương đau
mà nắm cân công bình ngó xem một phần trong các con sa nơi u hiểm.
Vậy thì các con nên hiểu lấy mà làm bổn phận. Nếu
Thầy quá thương dìu dẫn cho các con khỏi chốn khó khăn ấy, thì các con phải đem
mình trở xuống mấy lần như vầy nữa mới được công quả hoàn toàn, hầu trở về ngôi
vị đặng.
Thói vạy tà của nhiều đứa, ấy chẳng qua là những
bẫy của Tòa Tam Giáo để cho các con hơ hỏng mà phải vướng chơn lúc hành trình
đó. Liệu mà bước, lo mà ngừa, thế nào cho vuông tròn đặng. Thà bỏ một hai đứa
mà vớt cả muôn triệu, các con nên biết.
Tr . . . , phận sự của con nơi đó chẳng ít, phải
chăm nom mà liệu chừng với các đạo hữu, nghe!
Tr . . . , con có biết, nội môn đệ, Thầy tin cậy ai
hơn chăng?
(Bạch: . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . )
Còn đứa nào nghe Thánh giáo trước chăng?
Trừ H.T.Ð, con là môn đệ của Thầy, đã sai chư Thần,
Tiên độ trước và năng gần Thầy trong lúc phổ độ. Con có lẽ hiểu cách thức của
Thầy dùng mà lập Ðại Ðạo Tam Kỳ, sao con lại sai lầm mà chẳng hiểu sự cám dỗ
của Tà quái?
Thầy chẳng dùng sự chi mà thế gian gọi là Tà quái
dị đoan, mà nếu xảy ra có một ít dị đoan trong Ðạo đã dùng lỡ thì ấy là tại nơi
tâm của vài môn đệ đó. Nếu chẳng giữ theo lẽ chánh mà hành đạo và bày biện
nhiều sự vô lối thì trong ít năm sau đây, sẽ trở nên một mối Tả đạo, mà các con
đã từng thấy. Thăng.
CHÚ THÍCH:
Tr . . .: Ngài Ðầu Sư Thượng Trung Nhựt.
Kỳ ngưng Cơ Phổ Ðộ đến nay: Các đàn cơ phổ độ mà
Ðức Chí Tôn cho lập ở nhiều nơi để phổ độ nhơn sanh và thâu nhận tín đồ, được
Ðức Chí Tôn ra lịnh ngưng lại hết kể từ cuối tháng 6 năm Ðinh Mão (1927), chỉ
còn cơ bút tại Tòa Thánh mà thôi, để Ðức Chí Tôn và các Ðấng thiêng liêng giáng
cơ dạy Ðạo và điều hành các việc trong Ðạo.
Chí Thánh: Cái ý chí của bực Thánh nhân, tức là cái
ý chí cao thượng và tốt đẹp mà bực Thánh mới có được.
Thánh ý: Ý kiến của Ðức Chí Tôn. Ðức Chí Tôn dùng
chữ Thánh để chỉ về mình là biểu lộ sự khiêm nhường, cho môn đệ của Ðức Chí Tôn
bắt chước hạnh khiêm nhượng ấy.
Thiên cơ dĩ định: Máy Trời đã định như vậy.
Hạnh chất: Ðức hạnh và phẩm chất đạo đức.
Loán dần ra: Lan tràn ra chung quanh như vết dầu.
Các con trước đã vì Thiên mạng, phải bỏ các ngôi
cao đặng đem mình vào nơi khổ não: Các bậc tiền khai của nền Ðại Ðạo đều là
những Ðấng Tiên, Phật nơi cõi thiêng liêng, lãnh lịnh Ngọc Hư Cung, giáng trần
làm tướng soái cho Ðức Chí Tôn khai đạo. Ngài Lê Văn Trung là Chơn linh của Lý
Thiết Quả giáng trần, Ngài Cao Quỳnh Cư là Chơn linh của Hớn Chung Ly, Ngài Cao
Hoài Sang là Chơn linh của Lữ Ðồng Tân giáng trần, Ngài Phạm Công Tắc là Chơn
linh của Ðức Phật Vi Hộ Pháp giáng trần, Bà Lâm Hương Thanh là Chơn linh của
Long Nữ giáng trần, vv . . .
U hiểm: Tối tăm nguy hiểm, ý nói U Minh Ðịa phủ.
Trừ HTÐ, con là môn đệ của Thầy đã sai chư Thần,
Tiên độ trước: Câu nầy nói về Ngài Lê Văn Trung. Thuở đầu tiên khi Ðức Chí Tôn
độ được nhóm phò loan (sau nầy trở thành Chức sắc HTÐ) gồm: Cao Quỳnh Cư, Phạm
Công Tắc, Cao Hoài Sang, Cao Quỳnh Diêu, Ðức Chí Tôn liền ra lịnh cho hai Ngài:
Cư và Tắc đem ngọc cơ vào nhà Ngài Trung ở đường Quai Testard, Chợ Lớn, để Ðức
Chí Tôn độ Ngài Trung theo Ðạo. Nhưng trước đó, Ngài Trung đã có đi hầu đàn ở
Chợ Gạo Bến Phú Lâm, được Ðức Lý Thái Bạch giáng cơ độ dẫn rồi, ban điển lành
cho Ngài hết bệnh lòa mắt. Nhờ vậy, khi Ðức Chí Tôn đến, Ngài liền phế hết việc
đời, theo Ðức Chí Tôn hành Ðạo.
123 . Ngày 27-10-1927 (âl 2-10 Ðinh Mão)
THẦY
Các con,
Xưa sanh linh lắm lần hi sinh vì Ðạo, song chẳng
đặng ân tứ cho bằng các môn đệ Thầy ngày nay, các con còn chi hơn nữa mà ngán
lòng dừng bước.
Càng khổ hạnh, càng thương tâm thì lòng càng nôn
nóng. Khổ hạnh vì mấy chục triệu sanh linh thì cái khổ ấy có nên tiếc chăng?
Thầy đã dạy, Thầy chỉ một lòng mơ ước cho các con
biết thương yêu nhau trong Thánh đức của Thầy. Sư thương yêu là chìa khóa mở
Tam thập lục Thiên, Cực Lạc Thế Giới và Bạch Ngọc Kinh.
Kẻ nào ghét sự thương yêu thì chẳng hề qua khỏi cửa
luân hồi.
Có câu nầy nữa: Mọi sự khó khăn Thầy gánh vác, chỉ
cậy các con thương yêu, gắng công độ rỗi.
CHÚ THÍCH:
Ân tứ: Ðức Chí Tôn ban ơn huệ cho các môn đệ.
Mấy chục triệu sanh linh: Chỉ dân Việt Nam, vì năm
đó, dân số VN toàn ba miền có khoảng 20 triệu đồng bào.
124 . Chợ Lớn, ngày 29-11-1927 (âl 6-11-Ðinh Mão)
THẦY
Các con,
Tr . . . , Thầy đã nhiều phen để lời khuyên nhủ các
môn đệ về việc dùng công tâm, hòa thuận mà hành đạo cho vuông tròn phận sự, mà
Thầy những buồn trông thấy các con chưa gì mà vội phân tay chia nẻo! Mỗi đứa
đều lấy sự háo danh cầu tiến mà quên cả nghĩa vụ xứng đáng của Thầy đã lắm phen
phú thác.
Thầy dẫn các con đến khỏi mấy nơi khốn cùng rồi, mà
các con chưa để hết tấc lòng chung lo đặng ngăn ngừa những sự gay trở sẽ đến
sau nầy nữa, thì nền Ðạo lo thế nào lập thành cho kịp ngày giờ mà vớt muôn ngàn
sanh chúng.
Một đứa vun quén, mười đứa cản ngăn, lớn nhỏ chẳng
phân minh, xem Thiên tước của Thầy ban dường như một chức vô vị ở cõi trần, lấy
thế lớn lực to mà ép đè hạnh nhiều đứa.
Than ôi! Các con xa Thầy chưa mấy ngày, thì mối Ðạo
lớn lao đã thành một bàn hội vô giá trị ở cõi trần thế nầy. Mấy đứa mong chác
sự phá hoại ấy lại là mấy ngọn đèn của Tòa Tam Giáo khêu lên để dìu đường cho
cả chúng sanh, thì con phải nghĩ đến hành trình của Ðạo phải đến thế nào?
Công chỉ dẫn của Thầy phải lửng đửng theo giọt thủy
triều, mà rồi rốt cuộc lại, bến khổ cũng chưa xa, ngôi xưa còn lánh mãi. Thảm
thay! Tiếc thay!
Thầy đã nói, bầy hổ lang, lũ quỉ mị đã sẵn bên mình
của mỗi đứa, mà con lớn nhỏ gì cũng chẳng để ý đến. Thầy nắm cân thiêng liêng,
há dễ để tay sửa nét công bình sao?
Nhiều đứa lại chẳng kể đến lời Thầy là gì? Ôi! Con
ngỗ nghịch, trách sao chẳng vướng Thiên điều khổ nạn. Chúng nó đã gieo ác cảm
lừng đến Tam Giáo Ðài, thế thì bước đường sau nầy Thầy khó cứu rỗi được.
Con đã để hết tấc thành vào Ðạo, thế mà cũng khó gỡ
sự rối rấm ấy được, buộc Thầy phú rủi may của chúng nó cho Tòa Tam Giáo định
liệu. Còn sự tự hối của mỗi đứa, sau nầy ra sao, thì tăng tội phước cũng vì đó
mà châm chế.
Trước khi ngưng cơ, Thầy đã cho lịnh dùng cơ bút
thế nào? Thầy tưởng mỗi Thiên phong đều đặng Thánh Ngôn của con đã ban hành,
sao còn có ra việc bất minh ấy, là con chẳng nói tất cho mỗi Thiên phong rõ và
ban hành Thánh ý, để cho chúng nó chác lấy vào mình, thì con cũng không khỏi
chia một phần trong ấy.
Còn Nữ phái, chưa có vẻ gì gọi là Ðạo, một hai đứa
hành đạo, cả trăm đứa cầu vui, thế nào Ðạo thành, con? Thầy đã nói, giao hết
chúng nó nơi đây cho con, thì mỗi mỗi đều ghé mắt đến mà cải sửa cho kịp giờ
mới khỏi sơ thất lớn lao.
Từ đây, mỗi lần nhóm Bàn Chủ Sự đặng liệu tính việc
chi thì con phải có mặt và y theo lời Thầy dạy, phải có ba Chức sắc Hiệp Thiên
Ðài có trách nhậm xứng đáng, thì những việc bàn tính mới tiện thi hành.
N . . . , nó ở xa không thể giúp con mà đi hội
thường đặng. Còn L . . . thì chẳng dứt nét phàm.
Ôi! Con phải cam lòng gánh vác sự khó khăn, nhứt là
trong lúc nầy.
Con nên biểu C . . . nó lấy lời Thầy dạy làm trọng,
những sự tranh tụng là những nét của phàm tâm, chẳng đủ chi lay động chí của
các đấng chân thành vì Ðạo.
Thầy ban ơn cho các con.
Thăng.
CHÚ THÍCH:
Tr . . .: Ngài Ðầu Sư Thượng Trung Nhựt.
N . . .: Ngài Ðầu Sư Thái Nương Tinh (Dương Văn
Nương) ở Sa Ðéc.
L . . .: Ngài Ðầu Sư Ngọc Lịch Nguyệt (Lê Văn Lịch)
C . . .: Ðức Thượng Phẩm Cao Quỳnh Cư.
Háo danh cầu tiến: Ham danh, mong cầu tiến nhanh
lên những phẩm tước cao hơn nữa.
Phú thác: Phú tức là Phó, nghĩa là giao cho; thác
là gởi gấm. Phú thác hay Phó thác là giao công việc cho người tin cậy để họ
trọn quyền làm giúp.
Thiên tước: Phẩm tước do Ðức Chí Tôn ban cho.
Vô vị: Không có ý nghĩa hay ho gì hết.
Bàn hội: tức là Ban Hội, là một nhóm tập hợp nhiều
người, có tổ chức, hoạt động với mục đích rõ rệt.
Tam Giáo Ðài: Tòa Tam Giáo, là Tòa Án nơi cõi
thiêng liêng để xử đoán các Chức sắc trong ba phái phạm tội.
Quỉ mị: Quỉ là loài yêu quái, mị là nịnh hót để mê
hoặc người. Quỉ mị là loài yêu quái luôn tìm cách nịnh hót và hãm hại người tu.
Gieo ác cảm lừng đến Tam Giáo Ðài: Tư tưởng độc ác
mạnh đến nỗi bốc lên không trung, khiến cho Tòa Tam Giáo thiêng liêng biết
được.
Sơ thất: Không cẩn thận để cho thất bại.
Bàn Chủ Sự: Ban Trị Sự làm chủ cai quản các việc.
Ðây là Bàn Trị Sự do Hội Thánh lập ra ở Trung ương để điều hành toàn bộ các
việc trong Ðạo.
Lay động chí của các đấng chân thành vì Ðạo: Làm
xao xuyến ý chí vững chắc của các Chức sắc đang phụng sự Ðạo pháp một cách chân
thành.
125 . Tây Ninh,
Ðầu năm 1928, cuối năm Ðinh Mão.
THẦY
Các con,
Thầy đã lắm công trình dìu dắt các con vào đường
đạo đức, mà mỗi ngày Thầy hằng thấy những việc bất bình, thì biết ngày nào các
con làm nên đặng? Thầy đã lắm phen để lời khuyên dỗ, các con chẳng kể ra chi
nên mới có điều trở ngại như lúc nầy.
Các con có thấy có nghe chăng? Nếu Thầy không vì
Tam Kỳ Phổ Ðộ nầy thì Thầy đã y tấu lời xin của Giáo Tông mà hủy trường công
quả của các con hết thảy. Vậy nay Thầy cũng lấy lòng nhơn mà để vào trí não các
con ít lời thêm cho rõ việc thi hành chánh sách của Ðạo.
Các con phải biết, Ðạo tại lòng Bác ái và Chí
thành.
Bác ái là hay thương xót sanh linh hơn thân mình.
Cho nên kẻ có lòng bác ái coi mình nhẹ hơn mảy lông, mà coi thiên hạ trọng bằng
Trời Ðất.
Còn Chí thành, là mỗi việc lấy lòng thành thật mà
đối đãi trong đời và trong đạo.
Dù kẻ phú quí đến bậc nào đi nữa mà không có lòng
bác ái và chí thành thì không làm chi nên việc.
Vậy nên, Thầy khuyên các con trước hết phải ở sao
cho ra vẻ Ðạo, đừng để ý gì về việc công quả mà nêu danh nơi cõi tạm nầy. Các
con phải mở rộng tâm chí ra mà hành đạo mới nên cho, chớ đừng mờ hồ rằng, Ðạo
thành thì mình được làm đặng một vị xứng đáng và đại ích trong Ðạo. Ðiều đó lẽ
thì các con không cần Thầy nhắc đến mới phải, nhưng vì còn nhiều đứa háo danh
và ham làm một vị chủ tướng trong Ðạo, nên cần phải nói cho mà xét mình. Nếu
các con thật lòng vì Ðạo thì đâu có chậm trễ như vầy.
Ngày Thầy khai Ðạo, Thầy cũng có lời để lại cho các
con hiểu rằng, lũ ma hồn quỉ xác nó cứ theo phá khuấy các con là nó muốn phá
Ðạo đó, lại cũng vì các con không thoát tục đó chớ. Các con mà có sức chống
chỏi thì lũ ấy phải xa và Tòa Thánh hôm nay đã thành một nơi đô hội, mà các con
cũng đặng sum vầy một cửa, anh lớn em nhỏ một lòng một dạ, lấy Ðạo làm gốc mà
lập nên một Tiểu Thiên Ðịa, há chẳng hơn giàu sang bốn biển sao? Há chẳng phải một
điều phước hạnh lớn lao hơn mọi sự sao? Há chẳng phải là một nơi giải thoát
chung cho nhơn quần xã hội sao? Các con hiểu chăng?
Nếu các con hiểu đặng ý Thầy thì rất may cho Ðạo
đó.
Thầy hỏi các con, vậy chớ Chức sắc của Thầy ban cho
các con để làm gì?
Nếu các con phủi trần thế mà lo cho Ðạo thì sao Tòa
Thánh còn thiếu tay giúp Ðạo, để cho đến đỗi càng ngày càng tiều tụy mà ra một
cảnh điêu tàn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Nếu các con biết Ðạo thì hiệp nhau về Tòa Thánh mà
chung lo cho xong, đừng quyến luyến hồng trần nữa. Nghe à! . . . . . . . . . .
. . . . . . . Thăng.
CHÚ THÍCH:
Bài Thánh Ngôn nầy có trong tập Thánh Giáo chép tay
của Ngài Bảo Pháp Nguyễn Trung Hậu, trang 18, Phò loan: Bảo Pháp - Hiến Pháp.
Hai chỗ nhiều chấm ở cuối bài, xin chép bổ sung vào đây:
"Thái Thơ Thanh, con hay làm nhiều việc không
đúng hơn hết. Mỗi việc con làm đều tự ý mà làm ra, không chung trí với ai hết.
Con tưởng rằng như vậy là phù hạp với Ðạo, nhưng lại là việc trái hẳn với tôn
chỉ của Ðạo. Thầy cũng biết rằng con vì Ðạo nên không nỡ trách cứ, nhưng nếu
con cứ làm như thế mãi thì các đạo hữu của con vì tình anh em mà không dám nói,
để lâu ngày sanh ra một điều rối cho Ðạo, nên Thầy phải buộc mình nói cho con
biết mà ngăn ngừa các việc, đừng tự ý mà làm điều chi hết. Con có phần trách
nhậm rất quan hệ trong Ðạo là nắm giữ huyết mạch của Ðạo. Nếu con làm không
đúng thì các đạo hữu của con không phục đặng mà lại còn lắm điều trở ngại cho
bước Ðạo nữa. Con hiểu à!"
"Phổ độ nơi Tòa Thánh còn hơn là đi nói lảm
nhảm cho người ta kích bác. Nếu trong không xong mà tính việc ngoài sao đặng?
Thầy không phải biểu làm Tòa Thánh trước việc phổ
độ. Thầy muốn cho các con hiệp nhau lại mà làm cho rỡ ràng danh Ðạo, tức nhiên
đâu đâu cũng đến mà cầu Ðạo, nghe à!
Trung, Thầy lại nhắc cho con nhớ rằng, trong Thập
nhị Thời Quân đó đều có sắp đặt. Nếu không phải mấy đứa phò loan của Thầy đã
định thì cơ bút do nơi khác mà ra đều là không phải lời của Thầy nói. Con phải
đề phòng, cẩn thận, nghe à!
Thầy hằng nói cho các con biết, cơ bút là việc
trọng. Nếu không có chơn linh quí trọng thì thường có Tà quái xung nhập mà
khuấy rối làm cho thất nhơn tâm, lại còn một điều đáng quan phòng nữa là trong
mấy đứa phò loan cũng có đứa không dè dặt, tưởng cơ bút là việc khinh thường, làm
thế nào cũng đặng, rồi lấy đó mà cầu hỏi những điều vô vị, nên cũng có nhiều
khi vì đó mà sanh biến trong Ðạo.
Thầy nói cho các con hiểu, bực Chơn Thánh mà phải
đọa trần,nếu không đủ tánh chất để dìu dẫn nhơn sanh thì cũng chưa xứng đáng
cầm bút cho Thầy truyền Ðạo.
Các con nghe à! Thơ hỏi chi? . . . . . . . .
- Vì tại con không chịu chung trí mà hỏi nhau rồi
sẽ thi hành thì mới khỏi sai lầm đặng, nghe à!
Các con cũng phải để ý lo xong việc rồi thì phải lo
đi phổ độ tha phương.
Thơ, Thầy đã có lời dặn con về việc phổ độ tha
phương thì con cứ đó mà làm. Nhưng trước hết phải hiệp nhau mà bàn tính. Theo ý
Thầy thì mỗi khi đi phổ thông Chơn đạo xứ khác, cần phải có một đứa cho đủ tư
cách, biết Ðạo cùng lịch lãm nhơn tình thế sự đi thì mới mau thành tựu. Con
nghĩ đây có đứa nào nên đi? . . . . . . . . .
Còn bên Hội Thánh thì đứa nào? . . . . . . . . . .
Giáo Hữu bất thông, Thầy muốn một vị Ðầu Sư .
Trung, con nghĩ sao? . . . . . . Bởi vậy nên Thầy biểu sắp đặt cho yên việc
trong, rồi sẽ lo việc ngoài. Hiểu à!"
Y tấu: Ban cho theo đúng lời cầu xin.
Cõi tạm: Cõi trần, nơi nhơn loại đang sanh sống.
Gọi là Tạm vì cõi nầy không phải là quê hương thật sự của các nguyên nhân.
Nguyên nhân chỉ xuống ở tạm nơi đây một thời gian để hướng dẫn nhơn sanh vào
đường đạo đức, xong phận sự thì trở về quê cũ là cõi TLHS.
Ðại ích: Việc ích lợi lớn lao.
Ma hồn quỉ xác: Thể xác là người nhưng linh hồn là
ma quỉ, nên chuyên tìm cách hãm hại người tu.
Tiểu Thiên Ðịa: Thiên Ðịa là Trời Ðất, chỉ Càn khôn
Vũ Trụ. Tiểu Thiên Ðịa là một vũ trụ nhỏ. Ở đây, Tiểu Thiên Ðịa là có ý chỉ một
vùng đất trù phú, dân chúng sống lương thiện trong vòng đạo đức, như một Thiên
đàng tại thế.
Giàu sang bốn biển: Chữ Hán là Phú hữu tứ hải, ý
nói giàu có tột bực, có đủ các thứ của cải quí báu trong thiên hạ.
Quyến luyến hồng trần: Thương mến cõi trần, không
muốn từ bỏ cõi trần, vì còn ham thích những thú vui vật chất và danh lợi nơi
cõi trần.
126 . Ngày 3-2-1928 (âl 12-1-Mậu Thìn)
THẦY
Các con,
Thầy lấy làm đẹp lòng mà trông thấy bước đường các
con đã sớm cải sửa để chung lo vun đắp nền Ðạo. Các con cũng tự biết rằng, sự
hành tàng nào về Ðạo mà vừa lòng trong cả Chức sắc và chư tín đồ, ấy là hiệp
Thiên ý, còn điều nào mà phần nhiều môn đệ của Thầy chẳng khứng chịu theo, ấy
là bất hiệp Thiên ý đó.
Ðạo một ngày một nên, bước đường của các con một
ngày một thêm trở gay khó nhọc, nhưng nếu các con chẳng dụng quyền hơn dụng
đức, biết thương sanh chúng hơn thân mình, vì Ðạo hơn vì danh vọng theo thói
đời, thì các con thế nào cũng được vững con đường mà đi cho cùng bước Ðạo.
Ðời cũng vậy, mà Ðạo cũng vậy. Hễ chác danh cao
quyền lớn, bực quí phẩm Tiên thì phải dày chịu gian nguy, nặng đeo sầu thảm.
Các con hãy suy đó mà gìn trọn phẩm hạnh, vẹn giữ bước đường, chậm rãi từ năm
từ hồi thì tự nhiên được lương tâm yên tịnh. Còn những đứa choán phẩm ham
quyền, cũng có lúc gặp điều hành phạt thiêng liêng mà nêu gương cho đoàn sau
soi lấy.
Các con đã từng nghe lời Thầy khuyên nhủ về chuyện
ngừa Cơ Bút, thế mà một phần chẳng chịu sửa cải đường ngay cho khỏi lâm vào nẻo
tà mị, đã vi lịnh Thầy mà dìu dắt các con lạc bước.
Thầy cũng đại lụy mà ngó xem một phần môn đệ xứng
đáng của Thầy phải sa vào vực thẳm. Các con nên ghi nhớ mà coi chừng đường lối
sau nầy.
Thầy đã chỉ rõ nẻo quanh co, thì khá liệu chừng mà
bước tới, tâm bền dạ vững, kính mến Thầy là yêu dấu Thầy đó, nên nghe à!
T . . . , T . . . , C . . . , từ đây nên liệu chừng
nhau mà điều đình gánh Ðạo, điều nào mà theo Tân Luật do Thánh ý, hiệp lòng chư
đạo hữu, bổ ích cho nền Ðạo thì các con nên thung dung liệu nhau mà thi hành,
chẳng cần phải đợi cầu hỏi.
Các con được tin cậy nhau, dìu dắt nhau, nâng đỡ
nhau, mà phủi hết sự hềm nghi nhau theo thế tình, ấy là các con hiến cho Thầy
một sự vui vẻ lớn lao hơn hết đó. Còn kẻ phản bạn trở lòng, luật Thiên điều
cũng có buổi trừng răn cách xứng đáng vậy.
C . . , Thầy cấm từ đây chẳng nên lấp lửng cầu cơ
hay chấp bút chi, vì là một sự hại lớn lao cho Ðạo. Ðã phá đức tín ngưỡng của
chúng sanh, lại làm cho nhơn sanh bị nhơ trược.
T . . , Thầy cũng lấy từ bi dung cho, bằng tái phạm
sẽ bị Tòa Tam Giáo trục xuất. Con nên biết, cứ ai lo phần nấy, đừng lỗi phận sự
thì được thanh lặng yên vui. Các con khá lưu tâm.
Thầy ban ơn cho các con. Thăng.
CHÚ THÍCH:
Hành tàng: Những việc làm lộ rõ ra mà mọi người đều
nhìn thấy và những việc làm ẩn kín không ai biết.
Dụng quyền hơn dụng đức: Dùng quyền hành thì người
ta sợ mà không phục, chỉ khi nào dùng đức thì người ta mới tâm phục. Trong việc
Ðạo thì nên dụng đức hơn dụng quyền.
Choán phẩm ham quyền: Ham mê quyền hành và lấn
chiếm sang quyền hành của người khác; cũng có nghĩa là: Tham quyền cố vị.
Vi lịnh: Làm trái mệnh lệnh của cấp trên.
Ðại lụy: Nỗi đau đớn buồn rầu lớn.
Thanh lặng: Trong sạch
và yên lặng.
127 . Ngày 19-3-1928 (âl 28-1-Mậu
Thìn)
THÁI BẠCH
Ðại hỉ! Ðại hỉ! Cười . . . .
Lão cũng nên cắt nghĩa phẩm vị của chư hiền hữu.
Tỷ như ngôi của Thượng Ðầu Sư, Ngọc Ðầu Sư, Thái
Ðầu Sư, Hộ Pháp, Thượng Phẩm, Thượng Sanh, hay là Giáo Tông của Lão đi nữa, dầu
ngày sau có nhượng cho ai thì họ ngồi địa vị của mình, chớ chẳng hề ở thế nầy có
hai Thái Bạch, hai Thượng Trung Nhựt, hai Ngọc Lịch Nguyệt, hai Thái Nương
Tinh, hai Hộ Pháp, hai Thượng Phẩm, hai Thượng Sanh bao giờ. Hiểu à! Thăng.
CHÚ THÍCH:
Ðại hỉ: Ðiều vui mừng lớn.
Từ khi Ðức Chí Tôn mở ÐÐTKPÐ tới nay, trong Tịch
Ðạo Thanh Hương, chỉ có 1 Giáo Tông là Ðức Lý Thái Bạch, không thể có những vị
Giáo Tông nào khác gọi là Ðệ nhứt Giáo Tông hay Ðệ nhị Giáo Tông, vv . . . và
chỉ có Ngài Ðầu Sư Thượng Trung Nhựt được Ðức Lý Giáo Tông nhượng cho quyền
Giáo Tông tại thế theo Ðạo Nghị Ðịnh thứ hai, nên gọi Ngài là Ðức Quyền Giáo
Tông Lê Văn Trung. Cũng tương tự như thế, bên HTÐ, chỉ có 1 Hộ Pháp Phạm Công
Tắc, 1 Thượng Phẩm Cao Quỳnh Cư, 1 Thượng Sanh Cao Hoài Sang, mà thôi. Ai mạo
nhận là phạm pháp, và không là Chánh đạo.
128 . Ngày 2-4-1928 (âl 12-2-Mậu Thìn)
THẦY
Các con,
Thầy cho L . . . vào hầu, phải giữ chừng theo lời
hứa với Hiệp Thiên Ðài nghe các con.
Thầy đã cho chư Tiên lộ một hai điều cần yếu của
Ðạo cho các con rõ trước. Thế thì việc bất bình đương ở trong Ðạo đã có định,
mà các con cũng chẳng thể chi ngăn ngừa.
Các con phải hiểu rằng, mỗi đứa có trách nhậm lớn
lao về Ðạo. Trước khi lãnh mạng Tam Giáo Tòa xuống chịu mình với chúng sanh lúc
Tam Kỳ Phổ Ðộ nầy, đều có cam đoan hứa làm tròn phận sự.
Thầy là Ðấng Chí Tôn chủ trương khai sáng nền Ðạo,
cũng buộc mình cam đoan mà lãnh các con. Thế thì mỗi đứa đều mang nặng nơi mình
một phần trách cứ chẳng nhỏ. Nếu Ðạo chẳng thành thì phần phạt thiêng liêng vì
cân tội phước mà định đoạt.
Quỉ Vương lại thừa dịp hành tàng bất chánh của
nhiều đứa trong Ðạo mà giựt giành, chia xẻ các con với Thầy. Nó lại tùy theo
hạnh đức của mỗi đứa mà dắt lần ra khỏi đường Chánh giáo.
Thầy bảo lãnh các con, un đúc chí Thánh của các
con, đã mãn kỳ, phải giao lại cho Tòa Tam Giáo được phép lấy mực công bình mà
chuẩn phê các cử chỉ của mỗi đứa.
Than ôi! Xa Thầy chưa bao lâu mà vì lợi lộc ham
muốn của thế tình, nhiều đứa phải chịu để xác cho Tà quái xung nhập. Thầy cũng
thương hại mà khó thể cứu rỗi được.
Ðứa nào chánh thì được nghe lời của Thầy dạy dỗ, đứa
nào tà phải bị lời quỉ mị dẫn đường. Các con nếu biết chánh tà thì nên vì Thầy,
vì chúng sanh mà dìu dắt cho nhau, chớ phế hết mà trễ ngày giờ, chẳng thế chi
trì lại với sự lầm lạc cám dỗ. Các con hiểu à!
C . . , T . . , S . . . , ba con đã lãnh mạng lịnh
lớn lao vẹt đường tăm tối trong buổi ban sơ, Thầy lại khiến cả ba đứa phải liên
hiệp nhau mới có thể xây đắp nền Ðạo cho đến cùng. Thăng.
CHÚ THÍCH:
Quỉ vương lại tùy theo hạnh đức của mỗi đứa mà dắt
lần ra khỏi đường Chánh giáo: Quỉ vương biết hạnh đức của từng người, ai thích
danh thì nó dùng danh dẫn dắt, ai thích lợi thì dùng lợi dẫn dắt, vv. . . , nếu
nghe theo thì tất nhiên ra khỏi Chánh giáo. Cần luôn luôn cảnh giác đề phòng.
Chuẩn phê: Phê chuẩn, chấp thuận và cho phép làm.
Xung nhập: Xông vào
trong.
C . . , T . . , S . .
.: Cư,
Tắc, Sang, tức là Ðức Hộ Pháp, Ðức Thượng Phẩm và Ðức Thượng Sanh của HTÐ.
129 . Ngày 15-4-1928 (âl 25-2-Mậu
Thìn)
THẦY
Các con,
Cười . . . Ứ hự! Con đứa thì vầy, đứa
thì khác. Thảm! Thảm! Thảm!
T . . . con ôi! Thầy
biết bao phen săn sóc các con mà chịu đau thảm. Thầy chỉn có lòng mơ ước cho các con
biết yêu thương trong Thánh đức của Thầy. Chẳng lẽ ngôi Tiên phẩm Phật là địa
vị tối trọng của các chơn linh mà Thầy lại đành bất công, tự nhiên đem các con
mà để trên đó. Thầy lại hằng gánh vác sự khó khăn, chỉ cậy các con là một lòng
yêu thương sanh chúng, gắng công phổ độ.
Thầy đã gầy phương thế cho các con đủ quyền hành
lập Ðạo, chờ các con nên thể thống. Chi chi từ thử cũng một tay Thầy. Thầy để
rộng quyền cho các con thay mặt Thầy mà dìu dắt lấy nguyên nhơn, đã chịu nạn
luân hồi nơi khổ cảnh. Thầy đã định thì dầu cho ai cũng chưa qua phép đặng.
Con coi cái vinh diệu có chi bằng chăng? Thầy đã
giao cho mỗi đứa một quyền hành, thì Thầy cũng tưởng rằng các con biết trọng
phẩm giá thiêng liêng mà bớt tánh phàm chút ít, nào dè nhiều đứa lại coi thế
trọng hơn Thầy, coi Thầy dường như kẻ vô hình vô ảnh. Cái mạng lịnh tom góp các
con Thầy lại một nhà đã xa như lời nói phỏng. Nhơn sanh phàn nàn thì Ðạo nào
nên đặng đó con?
Sự Thầy đã dạy đều sái hết. Thầy tưởng chẳng còn
nói, nếu ai là đạo đức, đọc đến cách lập pháp của Thầy mà chẳng mừng giùm cho
nhơn loại.
Thầy buộc mình hứa cùng Ngọc Hư Cung rằng: Nếu Ðạo
còn thì Thầy cũng theo gìn các con.
Các con coi lời Thầy trọng hệ là dường nào. Như
biết coi Ðạo trọng thì cả tinh thần các con cũng nên tom góp vào mỗi điều đó mà
trông cậy nơi Thầy lập pháp.
Hiệp Thiên Ðài còn chưa muốn nhìn thì Ðạo một ngày
kia cũng sẽ bị chối.
Thầy tìm phương sửa cải cũng đáng đó chút. Nhưng
cũng bởi chư Thần, Thánh, Tiên, Phật muốn cho rõ cơ Ðạo của thế gian nầy, nên
Thầy không giáng cơ mà phân giải lại nữa.
Các con đã chịu một trách nhậm nơi mình, nếu Thầy
chẳng để cho các con học tập mà lập nên địa vị mình trước mặt chúng sanh cho
xứng đáng thì Ðạo cũng chưa ra vẻ Ðạo.
Vì vậy mà Thầy chịu ép lòng để cho các con hằng nhớ
rằng, chẳng giờ phút nào Thầy xa các con hết. Nghe à!
Cậy
kẻ dạy con cũng lẽ thường,
Cho
roi cho vọt mới là thương.
Nhơn
tình ví chẳng mưu thâu phục,
Thế
giới mong chi phép độ lường.
Nhỏ
dại Thầy nuôi mùi Ðạo hạnh,
Lớn
khôn bây xứng mặt hiền lương.
Vinh
hoa phẩm cũ ngôi xưa đó,
Khổ
cực các con chớ bỏ trường.
Thầy ban ân cho các con. T . . , chi chi cũng ẩn
nhẫn đợi lịnh Thầy, nghe con! Thăng.
CHÚ THÍCH:
Nguyên nhơn: Những Chơn linh được sanh ra từ lúc
Khai Thiên, đã có ngôi vị nơi cõi thiêng liêng, nay đầu kiếp xuống trần, gọi là
Nguyên nhơn. Thuở mới có nhơn loại nơi cõi trần, Ðức Phật Mẫu cho 100 ức Nguyên
nhân giáng trần để khai hóa nhơn loại, nhưng các Nguyên nhân nhiễm trược trần,
không trở về được cõi thiêng liêng. Ðức Chí Tôn cho mở Nhứt Kỳ và Nhị Kỳ Phổ Ðộ
chỉ độ được 8 ức Nguyên nhơn trở về cựu vị, còn lại 92 ức đang trầm luân nơi
cõi trần.
Lập pháp: Ðức Chí Tôn lập PCT là Hiến pháp tổ chức
Ðạo Cao Ðài, có đủ tư cách và đủ sức cứu độ nhơn sanh.
Nếu ai là đạo đức, đọc đến cách Lập pháp của Thầy
mà chẳng mừng giùm cho nhơn loại: Xem PCT, chúng ta thấy cách tổ chức nền Ðạo
Cao Ðài rất đặc biệt. Nó là tinh hoa của ba thể chế: Quân chủ, Quân chủ lập
hiến và Dân chủ, tùng Thiên mệnh mà thực thi Bác Ái - Công Bình, cứu độ nhơn
sanh. (Viết tắt: PCT là Pháp Chánh Truyền)
130 . Ngày 16-4-1928 (âl 26-2-Mậu Thìn)
THẦY
Các con,
Thầy đã nói, đãi cả môn đệ Thầy đồng một mực, bất
luận bậc phẩm. Kẻ nào căn nhiều quả nặng thì Thầy giao trách nhậm lớn lao; kẻ
nào căn ít quả thiệt thòi thì lãnh phần trách nhậm nhỏ nhen.
Cả thảy đều con của Thầy, trừ ra tôn ti thượng hạ
nơi việc hành chánh, thì đồng một bậc cả, chẳng ai đặng vì quyền mà lấn lướt,
chẳng ai đặng vì mạng lịnh mà đè ép xua đuổi ai. Ấy là tôn chỉ bề ngoài của
Ðạo, chẳng giữ cho trọn, phương chi khỏi gây rối được?
Thầy là bậc Chí Tôn và các địa vị Chơn Phật xưa,
nhiều lúc phải xuất Chơn linh để mình vào trần thế, đặng dìu dắt chúng sanh.
Nếu chẳng nhờ lấy công ấy thì ngày nay đâu có tên tuổi của nhiều tôn giáo mà cả
nhơn sanh chia ra sùng bái?
Con nên để ý nhiều vào lời Thầy dạy dỗ, và cũng có
nhiều Thánh Ngôn của chư Tiên vì thương con chỉ vẽ mà con chẳng để ý vào đó.
Thăng.
CHÚ THÍCH:
Căn nhiều quả nặng: Ý nói có phẩm vị cao trọng nơi
cõi thiêng liêng.
Tôn ti thượng hạ: Thứ bậc caothấp trên dưới.
Chơn Phật: Vị Phật lớn, vị Phật cao siêu.
131 . Ngày 23-4-1928 (âl 4-3-Mậu Thìn)
THANH TÂM
Mừng mấy anh.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . .
Ðạo mở rộng, giống Ðạo gieo đã trót hai thu, mà
người thiệt vì Ðạo chẳng có bao nhiêu. Thế nên hồi chưa mở rộng nền Ðạo, Ðức
Thích Ca dòm vào thế cuộc mà than rằng:
"Lộ
vô nhơn hành,
Ðiền
vô nhơn canh,
Ðạo
vô nhơn thức,
Ta
hồ tận chúng sanh! "
Ba anh có hiểu chăng?
Sao gọi là: Lộ vô nhơn hành? Anh M. . N . .?
Ðường có người đi nhiều mà không ai là người phải,
đường đi dập dìu thiên hạ mà toàn là ma hồn quỉ xác, tâm giả dối, hạnh hung
bạo, mật chứa đầy tà khí, thế nào gọi là người!
Còn Ðiền vô nhơn canh là sao? Anh N. . Ð . .?
Ruộng đây là tỷ với Tâm, Tâm không ai giồi trau.
Ðạo nơi Tâm, thì Tâm ví như Ðiền, có Ðiền mà chẳng cày bừa đặng đem hột lúa
gieo vào cho đặng trổ bông đơm hột thì ruộng tất phải bỏ hoang, bỏ hoang thì
sâu bọ rắn rít xen vào ẩn trú.
Người mà có Tâm như vậy ra thế nào? Ruộng sẵn,
giống sẵn, cày bừa sẵn, duy có ra công làm cho đất phì nhiêu đặng cho buổi gặt
hưởng nhờ mà không chịu làm, thế thì phải diệt tận chơn linh.
Hai câu sau là kết cuộc. Thăng.
CHÚ THÍCH:
Bài thi bốn câu ở trên viết ra chữ Hán sau đây:
Lộ vô nhơn hành, 路無人行
Ðiền vô nhơn canh, 田無人耕
Ðạo vô nhơn thức, 道無人識
Ta hồ tận chúng sanh! 嗟乎盡眾生!
GIẢI NGHĨA:
- Ðường không người đi,
- Ruộng không người cày.
- Ðạo không người biết,
- Than ôi! Tiêu hết nhơn
sanh!
Ta hồ: Từ đôi, có nghĩa
là: Than ôi! (tiếng than).
Tận: Tiêu diệt hết.
THANH TÂM: Ðây là vị Nữ
Tiên thuộc Diêu Trì Cung, thường gọi là Thanh Tâm Tài Nữ.
Theo lời thuật lại của Chức
sắc tiền bối thì vị Nữ Tiên nầy có đầu kiếp tại Việt Nam, nhưng Cô mất sớm lúc
18 tuổi do chết đuối nơi bãi biển Vũng Tàu. Cô được lịnh Ðức Phật Mẫu, hiệp
cùng Cửu Nương, giáng cơ dạy Ðạo.
Cô có mấy lần giáng cơ dạy
đạo. Sau đó Cô đi tái kiếp nơi nước Anh, có đến báo tin và từ giã Ðức Phạm Hộ
Pháp.
Xin chép ra sau đây bài
giáng cơ nầy:
Ðàn cơ lúc 21 giờ đêm
12-1-Quí Dậu (dl 6-2-1933)
THANH TÂM TÀI NỮ
Mừng mấy anh, mấy chị,
Em sẽ tái kiếp Hồng mao,
nên đến từ tạ.
Ðức Phạm Hộ Pháp hỏi: Sao
em đầu kiếp xa vậy?
- Vì em có nhơn duyên nơi
nước Anh. Em đầu kiếp xuống đây để đứng ngả ba đường đón Ðức Chí Tôn. Nếu có
quên, nhờ quí anh nhắc, thức tỉnh em nhớ.
Em đã nói trước với quí
anh rồi, có lạ chi dòng luân luân chuyển chuyển mà da díu bận lòng. Em đến giúp
nên cơ Ðạo đặng báo nghĩa cho Chí Tôn.
Em nghe Chí Tôn nơi nầy,
chạy theo nơi nầy không gặp. Em nghe nói nơi khác, chạy nơi khác, cũng không gặp.
Hỏi ra thì em khiếm khổ hạnh
nên khó phép thấy NGƯỜI, nên quyết luân hồi chịu khổ hạnh hầu gặp cho đặng, kẻo
ức. Thương quá đỗi thương mà chưa từng thấy mặt.
Thưa mấy chị,
Ðã may duyên gần gũi hình
bóng của NGƯỜI, ráng đặng gặp NGƯỜI, kẻo sau ăn năn uổng lắm!
Cái oan nghiệt kiếp sanh
đáng ghê sợ chưa bằng không gặp mặt Chí Tôn, vì lẽ ấy mà biết bao nhiêu Tiên,
Phật hạ trần chịu khổ. Xin mấy chị nghe:
THI:
Phải đủ căn sanh mới thấy Trời,
Ai ai đừng tưởng dễ như chơi.
Nghe danh như chất chồng bên gối,
Cổ Phật không duyên khó gặp NGƯỜI.
Xin kiếu. Thăng.
132 . Tòa Thánh,
Ngày 29-4-1928 (âl 10-3-Mậu
Thìn)
THẦY
Các con,
C . . H . . . , Thầy thấy
hai con chịu nhiều điều sầu thảm, Thầy mừng, mà cái mừng ấy đổ ra chứa chan giọt
lụy.
Ðường đời khúc mắc chông
gai là lẽ Thiên cơ đã định vậy, cái nơi để cho cả chư Thần, Thánh, Tiên, Phật đến
kiến công lập vị.
Người đời chẳng khác con
buôn trong buổi chợ, cả sức lực, trí não, tinh thần đều bị tiêu tán nơi ấy, vì
vậy mới hoại chơn linh, thất ngôi diệt vị.
Bởi vậy cho nên, nhiều bậc
Thần, Thánh, Tiên, Phật cam lòng thủ phận, chẳng dám vọng cầu đem thân vào cảnh
đọa, nhưng mà chẳng tái kiếp thì như nhu sĩ trốn thi, thế nào giữ vững địa vị
cao thượng?
Cuộc đời khó khăn tỷ như
bài thi, nếu dễ thì ai thi cũng đặng, cuộc thi có ý vị gì đâu? Hễ bài càng khó
thì đậu càng cao, đậu cao mới ra có giá.
Thầy tưởng như nơi thế
gian nầy, có đứa con nào Thầy cưng trọng hơn hết thì là các con, nhưng mà chẳng
lẽ Thầy làm Giám khảo lại cấp nấp bài thi lén cho mỗi đứa, thì cái đậu của các
con có ra chi?
Lại nữa, Thầy biết trước rằng,
không cần giúp các con cũng dư sức đậu đặng, thì dường ấy, nếu Thầy giúp tức là
hại thể diện các con, chớ không giờ phút nào Thầy xa các con.
Các con chịu khổ hạnh là
Thầy muốn vậy.
Nhà nghèo, hạnh tốt, ấy là
gương treo dạy đời, các con khá bền lòng son sắt, cái hạnh tốt là thang vạch
ngút mây xanh, tâm thành là để giồi trau tánh tục, lòng đạo đức quí hơn là miếng
đỉnh chung, tố bần hàn tùy mình mà hành đạo thì công quả ấy trổi hơn hạng thượng
lưu đó các con. Thăng.
CHÚ THÍCH:
Bài Thánh Ngôn nầy có
trong ÐS. I. 120, Phò loan: Hộ Pháp - Thượng Phẩm.
C . . H . . .: Cư, Hiếu,
đó là Ðức Thượng Phẩm Cao Quỳnh Cư và Bà Nữ Ðầu Sư Hương Hiếu.
Kiến công lập vị: Gây dựng
công quả để lập phẩm vị.
Thất ngôi diệt vị: Mất hết
ngôi vị.
Nhu sĩ trốn thi: Ngươi đi
học chữ nghĩa mà không dám đi thi để lấy cấp bằng.
Tố bần hàn: Tố là vốn thường,
bần là nghèo, hàn là lạnh. Tố bần hàn là người tu vốn nghèo khó.
133 . Tòa Thánh Tây Ninh,
Ngày 22-6-1928 (âl 5-5-Mậu
Thìn)
THẦY
Các con,
Mỗi đứa đã tự mở một con
đường, thì Thầy vẫn không vui được trong sự phân chia. Nên hay là hư, phải hay
là quấy, Thầy chỉn để cho tâm các con liệu lấy. Tâm cứng cỏi, Ðạo điều hòa thì
cứ bước tới Thầy; tâm trí bất định, đạo hạnh không hoàn toàn thì con đường hám
lợi xu danh tới hang sâu vực thẳm đó, vì sức các con đã rã rời thì tài nào níu
kéo đỡ nâng khuyên nhủ nhau được.
Con đường vô tư để tìm cứu
khổ cho chúng sanh là con đường đạo đức, ngọn đèn thiêng liêng sẽ chực soi tỏ
bước của các con, khác với con đường ấy là đường của Quỉ Vương đem lối.
Vậy nên nhớ mấy lời Thầy,
chẳng phải đọc sơ qua mà coi làm chơi, cần chiêm nghiệm kỹ lưỡng mà hiểu, nghe!
Hại thay! Ðã nhiều lần các
con chẳng hiểu ý, Thầy cũng đau lòng mà thấy các con đi sái bước. Nhưng than
ôi! Cơ thử thách chỉ dùng với những đứa tâm phàm lẫn chất Thánh. Thăng.
134 . Tòa Thánh,
Ngày 28-6-1928 (âl 11-5-Mậu
Thìn)
THẦY
Các con,
H . . .! Con nghe Thầy nói
chuyện làm đường cát trắng. Thầy đố con biết làm sao cho đường đen ra trắng?
(H. .H . . . bạch: Bạch Thầy, con không biết.)
Nghe con, đây làm theo:
Ðổ đường đen vào một cái
hũ, thọc lủng đít, rồi định chừng cho vừa hai phần hũ đường, còn một phần hũ
thì đổ bùn non cho tới miệng, đem phơi nắng chừng một tuần thì đường trở nên trắng,
gạt lớp bùn đi thì con đặng một thứ đường trắng phau phau rất ngon, rất đẹp đó
con.
Cái khổ hạnh của con giống
như đường đó, con à! Con có biết Thầy khóc như con vậy chăng con?
Nếu con không vậy, làm sao
đáng con cái của Thầy. Con chỉ nhớ rằng Thầy thương con là đủ. Ðặng thế gian
yêu mến ắt Thầy phải ghét, mà Thầy ghét con thì còn chi con. Con khá nhớ!
C . . , Ch . . . lo Tịnh
Thất với em nghe!
T . . đổ biếng ra rồi đa
nghe!
C . . kêu hai anh lớn vào
chầu Thầy, phò đại ngọc cơ kẻo nó nghi ngờ nữa, nghe con! Thăng.
CHÚ THÍCH:
Bài Thánh Ngôn 134 nầy có
in trong ÐS. I. 121 và ÐS. II. 257.
H . . .: Hiếu, Bà Nữ Ðầu
Sư Hương Hiếu.
H . . . H . . .: Hương Hiếu.
C . .: Cư, Ðức Thượng Phẩm
Cao Quỳnh Cư.
Ch . . .: Chương, Ngài Bảo
Ðạo Ca Minh Chương. Trong số Thập nhị Thời Quân, Ngài Bảo Ðạo Ca Minh Chương lớn
tuổi nhất và đăng Tiên sớm nhất. Ngày đăng Tiên chính xác của Ngài là: 19-10-Mậu
Thìn (dl 30-11-1928).
T . . .: Tắc, Ðức Hộ Pháp
Phạm Công Tắc.
Ðặng thế gian yêu mến: Ý
nói: Thế gian là cõi trần, mà cõi trần thì nhiều ô trược, lây nhiễm tâm tánh
con người, khiến con người đắm say vật chất, phế bỏ tinh thần, quên mất cội nguồn.
Ðặng thế gian yêu mến, tức nhiên còn yêu mến vật chất nơi cõi trần, thì không
thể về được với Ðức Chí Tôn.
135 . Ngày 18-7-1928 (âl 2-6-Mậu Thìn)
CHƠN CỰC LÃO SƯ
Hỉ chư đạo hữu.
Chư đạo hữu đã có nghe lời
Thánh giáo về vận mạng nên hư của nền Ðạo. Vậy có hiểu rõ tôn chỉ chánh đáng của
Ðạo là sao chưa?
M. N. . . nói thử.
Ấy là hành chánh, còn tôn
chỉ là sao? Hiệp đặng chi? Kết dây thân ái đặng chi? Hiểu nhưng chưa cạn đó.
Chư đạo hữu phải biết rằng,
Ðạo trước khi gieo truyền cho ngoại quốc, phải dìu dắt kết chặt dân sanh nơi
vùng Nam nầy, đặng cùng nhau chung hợp trên con đường hòa bình, chậm rãi lần ra
khỏi lối khốn khổ lao lung nơi cõi trần nầy, rồi tự tại ngâm câu thái bình. Chừng
ấy, chim về cội, cá về sông, hớn hở trau lòng thiện niệm mà bước lên nấc thang
thiêng liêng mới đặng.
Ngày nào Ðạo nơi đây chưa
hòa, người nơi đây chưa đủ sức kềm chế lấy nhau, và chưa đủ tinh thần ngay
chánh, chỉ nẻo dẫn đàng, người Ðạo chưa phế được tham danh chác lợi, thì ngày ấy
Ðạo nơi đây chưa gọi là trọn thành, thì cũng chưa một ai mong khởi công mà tầm
địa vị thiêng liêng được.
Chư đạo hữu phải lọc lừa lại,
tìm người có tâm chí kết liên thân ái, chung hiệp nhau, bỏ sự lãng phí, dụng đồng
tài nơi giọt mồ hôi, được tích thiểu thành đa, gầy dựng một cái nhà chung, để
ngày phong võ nương dựa được thung dung, ngồi ngắm thế sự và chấn hưng mối Ðạo
quí hóa. Ấy là không làm mà no, không đắp mà ấm cúng đó. Phương chi ràng buộc
hình hài, thần hao trí mệt cả ngày, rốt lại còn chi tráng kiện mà xa lo rộng
nghĩ?
Ðạo chẳng phải là một hội
chôn thây, cũng chẳng phải mối hàng để nhóng giá, mà chư đạo hữu hiện thời đã
thấy Ðạo có ích về hai sự ấy mà thôi.
Buồn! Người Ðạo đã bơ thờ
như gái mới về nhà chồng ban sơ, ruột trống lổng như thùng không, trí não chưa
thấy xa hơn gối. Nhóm lại nghịch lẫn nhau, gièm siểm nhau, lo đứng trên người
khác nhưng lại không tài liệu biện cho có ích chi cả.
Ðấng Chí Tôn, vì thương
dân tình nơi đây, đã khổ tâm gieo Ðạo, đem chiếc thuyền cận bến để dìu dắt vào
chỗ bình địa đặng tự tại thung dung, mà vì chưa hiểu thấu căn nguyên, khổ bao
giờ trông thoát?
Ðạo sắp tàn, nỗi Ðạo phân
chia, chư đạo hữu phải lo níu kéo lại một mớ, người nào hay người nấy, rồi đây,
mỗi chỗ mỗi dựng riêng ra, chư đạo hữu mới tùy thế đó mà tom góp lại. . . .
M . N . . . , hành lễ do
Thánh giáo lúc nơi đàn Cầu Kho, chẳng nên bày vẽ nhiều.
(Văn Pháp bạch: . . . . . . . . . . . . . . .
. . )
Ðược, nhưng còn sơ sót,
món nào liệu chẳng có ích thì nên chế giảm, trừ ra Nhạc phải giữ cho toàn, đi lễ
cho có vẻ nghiêm nghị. Ấy là 2 món đại khái đó.
Nhạc còn chưa đủ thể cách,
đờn để rước chư Tiên, Thánh, không phải vậy là đủ. Người nhạc công phải ăn mặc
tinh khiết, sắp đặt vào khởi Nhạc phải có thứ lớp phân minh, chớ chẳng phải muốn
đờn bài chi cũng đặng. Ấy là trái Thánh ý đó. Phải sắp đặt lại, nghe à! Nơi đàn
nào mà khác hơn Thánh giáo và bày biện nhiều trái cách thì đạo hữu không phép
tham dự. Thăng.
CHÚ THÍCH:
Chơn Cực Lão Sư: Một danh
hiệu của Ðức Thái Thượng Ðạo Tổ dùng giáng cơ dạy đạo.
M. N. . .: Mỹ Ngọc, hiệu của
Ngài Bảo Văn Pháp Quân Cao Quỳnh Diêu.
Văn Pháp: Bảo Văn Pháp
Quân
Ðồng tài: Ðồng tiền, chỉ về
tiền bạc.
Phong võ: Gió mưa, chỉ những
nỗi khó khăn nguy hiểm trong cuộc sống hay những tai họa xảy đến.
Quí hóa: Quí báu. Phương
chi: Huống chi, có cách chi.
Hội chôn thây: Hội chôn
xác người chết, tức là một cái hội chuyên lo việc đám tang.
Bình địa: Ðất bằng, ý nói
chỗ an lạc không còn phiền não, đau khổ.
Nhạc công: Người chuyên về
đờn, người chuyên về tấu nhạc. Nhạc công đứng dưới Nhạc sĩ một bực.
136 . Ngày 20-7-1928 (âl 4-6-Mậu Thìn)
TIÊU SƠN ÐẠO SĨ
Ðầu giang phong ngộ đả thuyền trì,
Tự khổn tàng cơ tự mạng tri.
Khải tịch nhược hoài thiên tứ cổ,
Chung minh bán điểm khẩn Từ Bi.
Nền Ðạo vừa khỏi lối chông
gai, lại phải còn gặp nỗi u hiểm, ráng cẩn thận và biết dìu bước theo thế thời
thì công trình khỏi phải trôi theo dòng bích.
Biết mình, biết Ðạo, biết
thế thời thì cũng gắng biết nên hư ; biết người, biết phải chẳng, biết chánh tà
mà day trở trong đường đạo đức.
Ðạo chưa yên là tại người
hành đạo kém bề hạnh đức; kẻ được hạnh mất phần minh mẫn; người thông hiểu Ðạo
kém đức, thiếu khiêm cung; kẻ trọn tâm thành, mạnh phần ham danh lợi. Lao nhao,
lố nhố, cũng thì một con đường, cũng thì về một chỗ, mà kẻ đi xe ép người đi bộ,
người thông hiểu nẻo lộ gạt gẫm đứa khạo khờ, kẻ côi thế chịu bơ vơ, người quá
ham đi mà sa hố, rốt lại cũng quạnh quẽ con đường. Mấy ai hiểu thấu?
Những kẻ nào đã vì tà tâm
mà để cho nhơ bợn chơn linh, cho lũ tà khuấy rối, thì chẳng khi nào được trọn
tinh thần ngay thật như xưa mà dìu dắt ai cho chánh đáng. Phải kể như không có
những kẻ ấy trong nền Ðạo, và coi đó mà gìn bước đường của mình.
Chư đạo hữu đã thấy phần
nhiều chư Chức sắc cũng vì phàm tâm mà chẳng chịu chung kết liên hiệp nhau.
Hiệp Thiên Ðài là cơ mầu
nhiệm quí hóa mà đã vì lỗi của một hai kẻ mà đã ra như một phần vô dụng, bảo
sao Ðạo chẳng rối được.
Hiệp Thiên Ðài là gốc Ðạo
mà chẳng trọn phần cho chư chúng sanh tin cậy thì Ðạo một ngày kia thế cũng chẳng
bền ở nơi tâm trí của cả người hành đạo, mạnh được yếu thua, khác nào một trò đời
vô vị. Nên khéo tính cho lắm.
Hiệp Thiên Ðài có Ðức Chí
Tôn là chủ quản. Quyền thưởng phạt nơi Ngài mà thôi. Tân Luật lập còn thiếu sót
nhiều, bởi Chức sắc Hiệp Thiên Ðài chẳng để mắt đến, quyền hành thưởng phạt lộn
xộn, nên phải chịu dưới quyền Tòa Tam Giáo Cửu Trùng Ðài. Sau sẽ có Thánh Lịnh
dạy lại, còn chưa phân minh nhiều chỗ.
Nếu chư đạo hữu biết quyền
phận mình, nên giữ đừng cho phạm đến danh dự chung, ấy là giữ cơ mầu nhiệm của
Ðạo cho ngày sau đó.
Lỗi ai nấy mang, công ai nấy
hưởng, địa vị khá biết gìn. Nên kiếm hiểu rõ lời Bần đạo. Thăng.
CHÚ THÍCH:
Bài thi của Ðức Tiêu Sơn Ðạo
Sĩ viết ra chữ Hán:
Ðầu giang phong ngộ đả thuyền trì, 頭江風遇打船遲
Tự khổn tàng cơ tự mạng tri. 自困藏機自命知
Khải tịch nhược hoài thiên tứ cổ, 啟籍若懷千思古
Chung minh bán điểm khẩn Từ Bi. 鐘鳴半點懇慈悲
GIẢI NGHĨA:
- Ðầu sông gặp gió đánh bạt
thuyền đi chậm lại.
- Tự mình làm khốn đốn
mình, cơ Trời kín nhiệm, tự mình biết vận mạng của mình.
- Mở cuốn sách ra, nếu như
nhớ đến những ý tứ xưa,
- Chuông kêu nửa hồi, cầu
khẩn Ðức Chí Tôn.
Biết phải chẳng: Biết việc
phải và biết việc chẳng phải, tức là biết việc phải quấy.
Dòng bích: Dòng nước của
Bích hải, mà Bích hải là biển khổ. (Theo Thuyết đạo của Ðức Phạm Hộ Pháp về Con
đường TLHS.)
Kẻ được hạnh mất phần minh
mẫn: Người có đức hạnh hiền lương thì lại kém tài năng và sự sáng suốt để gánh
vác công việc Ðạo.
Người thông hiểu đạo kém đức,
thiếu khiêm cung: Người có tài năng học thức, thông hiểu giáo lý của Ðạo thì lại
kém bề đức hạnh, cậy tài tự mãn, thiếu sự cung kính đối với bề trên, thiếu sự
khiêm nhường đối với cấp dưới.
Muốn chấn hưng nền Ðạo, Chức
sắc lãnh đạo phải là những người vừa có hạnh đức cao, vừa có tài năng vượt trội,
mới có đủ uy tín đối với nhơn sanh, mới giải quyết được các bất đồng trong đạo.
137 . Chợ Lớn,
Ngày 28-7-1928 (âl 12-6-Mậu
Thìn)
THẦY
Các con,
Các con xa Thánh giáo của
Thầy đã lâu, tưởng lòng hằng ước mơ hoài vọng, mà Thầy lâu đến để lời tâm huyết
chỉ giáo cho các con, Thầy cũng buồn lòng mà thấy bầy con lao nhao lố nhố lặn hụp
chìm đắm giữa cõi hư sanh nầy.
Các con ôi! Thầy lấy đức
háo sanh mà dìu dắt các con chẳng khác nào như kẻ làm cha nưng niu dạy dỗ một
trẻ bé, trông nom cho nó mau trưởng thành, hầu lưu danh truyền nghiệp, cho có
tên tuổi với đời.
Sự nên hư của tôn chỉ nền
Ðạo có một phần ảnh hưởng rất lớn lao với quyền thế của Thầy, danh vọng của Thầy
và luôn đến ngôi vị của Thầy nữa. Con nên thì Thầy vui, con buồn thì Thầy buồn,
mà con đau đớn tất Thầy đau đớn.
Vậy trong đời nầy, sự buồn
vui, vinh nhục, phước họa, cũng chẳng khác nào mấy ngọn sông, mấy hòn núi của
Thầy lấy luật thiêng liêng mà tạo. Sông có thể thành ruộng, núi có thể diệt
tiêu mà làm biển cả, cũng như sự buồn lắm lúc hóa ra vui, sự vinh thành nên nhục,
cái phước đổi cái họa vậy.
Thầy thương phần nhiều các
con dám xả diệt thế trần, trông mong noi chí của Thầy mà dìu dắt đoàn em dại.
Nhưng than ôi! Bầy quỉ rất hung hăng, một con sâu làm rầu cả mùa màng, vì vậy
mà con đường của các con bị linh chinh vì nơi hành động của một hai kẻ có trách
nhậm xứng đáng. Cái họa lây vạ tràn kia, nhiều khi phải bôi xóa đến công trình
xứng đáng của mỗi con và nhận chìm luôn đến con thuyền Bát Nhã. Có lẽ mỗi con
cũng hiểu thấu.
Các con ôi! Thầy thương đến
tâm thành chánh trực đạo đức khiêm cung, cũng như Thầy xóa kẻ xảo trá gian tà cầu
danh chác lợi.
Ôi! Thầy cực nhọc bao
phen, mà nay con đường ngó lại còn dài thăm thẳm. Thầy chỉ mong mỗi con tỉnh hồn
thức trí, ngó lại bước đường sái trước kia mà lập tâm làm việc chánh đáng, theo
lần Thầy, thì sự may mắn ấy không còn chi cho Thầy vui hơn nữa.
Tr . . . , con chớ phiền
muộn lo buồn chi, địa vị mỗi con Thầy đã lập thành, cái tai nạn kia vừa qua thì
có lẽ một ngày Thầy sẽ thấy các con thung dung mà hiến cho Thầy một sự trông cậy
chắc chắn. Quyền thiêng liêng của Thầy nơi tay, nếu chẳng phải để dắt các con,
chớ cho ai được?
Khá trông cậy chí cao thượng
anh phong mà nhìn sự đau đớn, chính mình Thầy đây không tránh khỏi.
Ðời vui tạm sống thừa,
Ðạo thiêng liêng bất tận.
Nên cân nặng nhẹ trọng
khinh mà chiều theo thời thế và tin tưởng trông cậy nơi Thầy, thì kiếp phù sanh
của mỗi con và duyên tiền định của mỗi đứa đều nắm trong tay Thầy hết. Tr . . .
, con hiểu há?
Tr . . . , con ráng khuyên
can bạn con và ráng mà tuân lời Lý Bạch. Ấy là hai chuyện Thầy cậy con.
Thầy ban ơn cho các con.
Thăng.
CHÚ THÍCH:
Bài Thánh Ngôn nầy có
trong ÐS. II. 261.
Tr. . . , con chớ phiền .
. .: Trang, Ngài Chánh Phối Sư Ngọc Trang Thanh (Lê Bá Trang).
Tr . . . , hiểu há?:
Trang, Ngài Ngọc Trang Thanh.
Tr . . . , con rán khuyên:
Trung, Ngài Ðầu Sư Thượng Trung Nhựt (Lê Văn Trung).
Hư sanh: Cuộc sống không
có gì là thiệt, chỉ cõi trần, nhà Phật cho là huyễn, là Tứ đại giả hợp, không
thật.
Lưu danh truyền nghiệp:
Lưu lại cho đời sau cái tiếng tăm tốt, truyền lại sự nghiệp cho con cháu.
Xả diệt thế trần: Vứt bỏ
và tiêu diệt mọi thứ ham muốn vật chất nơi cõi trần. Thế là đời, trần là cõi trần.
Kiếp phù sinh: Kiếp sống
như cái bọt nổi trên mặt nước, ý nói kiếp sống rất ngắn ngủi và lênh đênh vô định.
Anh phong: Phẩm cách cao quí.
138 . Cầu
Nhiếm, ngày 5-8-1928 (âl 20-6-Mậu Thìn)
THẦY
Các con,
Tr . . . , Th . . , hai con đã để công trình đi đến nhiều chỗ đặng gieo
truyền mối Ðạo của Thầy, nhưng hai con chưa rõ tình thế của mối Ðạo lúc nầy là sao?
Ðạo hiện giờ cũng chẳng khác chi người bịnh mà lương y coi
chưa ra chứng. Bề ngoài coi chẳng có vẻ chi trầm trọng, nhưng một ngày kia nếu
chẳng rõ mà chế cải thì xuất tại trong mà loán ra ngoài, thế mạnh như núi đè
cây, biển tràn bờ, chẳng thế chi ngăn chống nổi. Ấy là lúc bịnh xung trong ngũ
tạng lục phủ, nhập đến cao hoang, thì người bịnh dầu số Trời cứu cũng không qua
đặng.
Các con, nền Ðạo bề ngoài
coi diềm dà sung túc, mà chẳng thấy rõ cái mạch bịnh trong tâm, chẳng khác chi
thế Sở chế bạo Tần, ham cái mạnh bề ngoài, biết sợ cái mặt chớ chẳng rõ lòng
người ra sao, mà không độ cái mạnh cấp thời đó sẽ dần dần tan như giá mà đổi ra
yếu hèn thấp nhược. Mỗi chỗ đều mong độc lập riêng. Người trong Ðạo phần nhiều
mong hiệp thế riêng cho mình mà kình chống trở mặt với mỗi con.
Ðạo thế chẳng kíp thì chầy
sẽ thành ra một mối hàng mà mỗi người trong Ðạo, sau khi giành giựt cấu xé
nhau, thì sẽ phân chia tan tành manh mún, để trò cười về sau đó. Ấy tại nơi
đâu?
Người hành đạo chẳng đủ
quyền chế cải, kẻ tự cao muốn chiếm vị cầu danh, nghịch tư cách đối đãi với thế
tình, gây ác cảm mà tạo thù oán.
Hai con phải biết chỗ nhược
của Ðạo nơi đó mà kiếm phương tìm chước, lấy cộng hòa hiệp nhơn ý mà điều đình
sửa cải cho chóng, làm sao cho mỗi đạo hữu các con đều ngó về Tòa Thánh mà xưng
tụng ân huệ của mỗi con có trách nhiệm xứng đáng, và làm sao cho dứt mối hiềm
thù riêng của mỗi đứa, hiệp đồng trí thức mà làm cho người ngoài dòm vào, nhìn
nhận mối Ðạo quí hóa và thảy đều sùng bái cử chỉ cao thượng của các con. Chừng ấy
các con dầu không mạnh cũng ra mạnh, không đông cũng nên đông, mà việc phổ độ
nhơn sanh chẳng còn điều chi trắc trở.
Ðạo trễ một ngày thì hại
cho chúng sanh một ngày, mà mỗi đứa đều gây ác cảm, làm cho mối Ðạo thành ra
bánh vẽ, thì chừng nào Ðạo trọn thành nơi đây? Chừng nào cho Ðạo truyền ra ngoại
quốc?
Trong còn mơ màng như người
say chưa tỉnh, thì ngoài thế nào được đầm ấm mà gieo lần ra. Các con biết, xưa
những chi chi mà trái cả nhơn tâm thì khó bền khó vững. Chánh sách cộng hòa yên
tịnh là chánh sách của các con đặng dùng lập Ðạo mà thôi.
Kiêu hãnh thái thậm, vào
muốn có người trình, ra muốn có kẻ cúi, khoát nạt, đè ép, biết mình mà chẳng
màng biết đến người, hay ỷ sức mà chẳng dòm xem thời thế chẳng thâu phục nhân
tâm, chẳng biết dùng khiêm từ mà đãi khách, là những nét của các bậc Vương Bá
xưa dùng mà phải tan tành vũ trụ đó.
Nay các con lập một Ðạo,
cũng chẳng khác chi lập một nước, phận sự lại càng khó khăn hơn, liệu mà sửa cải,
liệu mà điều đình, mới có thể chống ngăn sự tàn hại mà làm cho nền Ðạo được vững.
Người được hòa, tâm được hiệp, ngoài được mạnh, trong được thung dung, gieo giống
quí mầu thì công ấy chẳng chi sánh được.
Thầy vì thương chúng sanh,
tưởng công lao của mỗi đứa nên chẳng nỡ để cho mối Ðạo điêu tàn, nhưng nếu
trong các con chẳng có đứa nào lãnh phần chế biến làm cho hòa thuận chung vui,
để cho đến đỗi hiềm thù oán ghét nhau, mà để trò cười muôn thuở, uổng công dìu
dắt của Thầy bấy lâu, thì biển khổ sông mê là nơi các con chịu đời đời kiếp kiếp
đó.
Thương chẳng đặng thấy
nên, thì dầu cho các con càng đông lại càng thêm nhiều người làm rối, thêm mối
hận để chờ dịp cắn xé nhau chớ chẳng ích chi. Nên biết nghe! Thầy ban ơn cho
các con. Thăng
CHÚ THÍCH:
Tr . . .: Trung, Ngài Ðầu
Sư Thượng Trung Nhựt.
Th . . .: Thơ, Ngài Chánh
Phối Sư Thái Thơ Thanh.
Loán ra ngoài: Lan dần ra
ngoài.
Ngũ tạng: 5 cơ quan quan
trọng trong vùng ngực và bụng của con người, gồm: Tâm (Tim), Can (Gan), Tỳ (Lá
lách), Phế (Phổi), Thận (2 trái thận).
Lục phủ: 6 bộ phận trong
vùng bụng của cơ thể con người, gồm: Vị (Bao tử), Ðảm (Mật), Tam Tiêu (Thượng
tiêu là miệng bao tử, Trung tiêu là phần giữa bao tử, Hạ tiêu là miệng trên của
bàng quang), Bàng quang (Bọng đái), Tiểu trường (Ruột non), Ðại trường (Ruột
già).
Cao hoang: Bộ phận ở dưới
tim, phía trên hoành cách mô, giữa hai lá phổi. Theo Ðông y, chỗ nầy thuốc
không thấm đến, châm chích không tới, nên dùng để nói những chứng bịnh đến lúc
không còn cách chữa trị được, nhứt định phải chết.
Thế Sở chế bạo Tần: Thế mạnh
của Sở Bá Vương Hạng Võ đè nén được vua Tần Nhị Thế (con của Tần Thủy Hoàng) bạo
ngược. Ðây là trường hợp bạo ngược giết bạo ngược.
Chế cải: Sửa đổi cái cũ và
làm ra cái mới.
Bánh vẽ: Cái bánh vẽ trên
giấy chớ không phải cái bánh thật, thấy bánh mà ăn không được.
Cộng hòa yên tịnh: Cùng
chung hòa thuận với nhau, trong ấm ngoài êm, tương thân tương ái.
139 . Năm 1928 (Mậu Thìn)
NHÀN ÂM ÐẠO TRƯỞNG
Chư đạo hữu biết trước, muốn
rèn lòng đạo đức phải khởi nơi đâu cho chắc bước đường chăng?
Ðạo đức cần trau nơi Tâm
là chỗ chẳng ai thấy được. Rèn trau cho thuần tâm mỹ tánh, rồi mới lần đến bề
ngoài, trọn hết cả ngoài trong, thì chừng ấy thân hình tâm trí chắc khư, nào ai
chuyển lay cho được.
Lo ngoài quên trong, che bề
trong trau bề ngoài, ấy là cách thức của Hớn Lưu Bang đối đãi với tướng sĩ đó,
cũng như có xác không hồn, chuộng hữu hình mà quên các huyền bí chơn truyền.
Than ôi! Có hình thể xương
thịt mà chơn hồn phưởng phất nơi xa, thì cái thân vô dụng ấy trơ trơ như khối
đá dựa đường, như khúc cây bên trũng.
Có đèn dầu đầy mà thiếu
hơi lửa nhen lên, thì cũng phải mờ mịt thâm u, trông chi soi sáng.
Ấy vậy, nên biết mà răn
mình. Cái Tâm là vật người không thấy được, khá giồi trau nó trước. Nếu bỏ Tâm
kia ra ngoài mà rèn hình thể thì chẳng khác chi quì đọc kinh, đèn đốt đỏ hừng,
mà thiếu bức Thiên Nhãn trên điện vậy. Hồn ma bóng quế cũng lên ngồi, mà ngạ quỉ
vô thường cũng xẩn bẩn, đó là phương đem đường cho Quỉ vương, chẳng một ai
tránh được, nghe!
Nên hiểu kỹ lời, bằng chẳng
thấu thì tu có ích chi! Thăng.
CHÚ THÍCH:
Nhàn Âm Ðạo Trưởng là một
danh hiệu của Ðức Thái Thượng Ðạo Tổ, dùng giáng cơ dạy đạo cho nhơn sanh.
Tâm là gì? Tâm là phần vô
hình của con người, nó khiến con người làm điều lành sự phải, nên gọi là Lương
tâm. Cái Lương tâm ấy do Trời ban cho mỗi người, cũng được gọi là Chơn linh,
linh hồn, hay điểm Linh quang chiết ra từ khối Ðại Linh quang của Ðức Chí Tôn,
nên nó vốn lành. Con người sở dĩ làm điều ác là vì các vật dục che khuất cái
Tâm, không cho nó tỏ lộ ra để điều khiển con người.
Thuần tâm mỹ tánh: Cái tâm
thật thà và cái tánh tốt đẹp. Thuần là thật thà mộc mạc, không trau chuốt.
Hớn Lưu Bang: Ông họ Lưu
tên Bang, đánh diệt Hạng Võ, thống nhứt nước Tàu, lên ngôi vua xưng là Hớn Cao
Tổ.
Huyền bí chơn truyền: đồng
nghĩaBí pháp Chơn truyền, là Giáo lý chơn thật huyền diệu bí mật truyền lại cho
đệ tử được chọn lựa và thử thách rất kỹ.
Hồn ma bóng quế: Chỉ các
thứ ma quỉ thường hiện hình giữa đêm khuya lúc có trăng ở những nơi vắng vẻ âm
u.
Ngạ quỉ vô thường: Ngạ quỉ
là quỉ đói, hình thù kỳ dị, cái bụng phình ra rất lớn mà cái miệng thì rất nhỏ,
luôn luôn đói khát, miệng nhỏ ăn hoài mà không bao giờ no. Vô thường là thay đổi
hình dáng luôn luôn.
140 . Năm 1928 (Mậu Thìn)
Bất sát sanh
THẦY
Các con,
Thầy đã nói với các con rằng:
Khi chưa có chi trong Càn khôn Thế giới thì Khí Hư Vô sanh ra có một Thầy và
ngôi của Thầy là Thái Cực.
Thầy phân Thái Cực ra Lưỡng
Nghi, Lưỡng Nghi phân ra Tứ Tượng, Tứ Tượng biến Bát Quái, Bát Quái biến hóa vô
cùng mới lập ra Càn khôn Thế giới.
Thầy lại phân Tánh Thầy mà
sanh ra vạn vật là: Vật chất, Thảo mộc, Côn trùng, Thú cầm, gọi là Chúng sanh.
Các con đủ hiểu rằng: Chi
chi hữu sanh cũng do bởi Chơn Linh Thầy mà ra. Hễ có sống ắt có Thầy. Thầy là
Cha của sự sống. Vì vậy mà lòng háo sanh của Thầy không cùng tận.
Cái sống của cả chúng
sanh, Thầy phân phát khắp Càn khôn Thế giới, chẳng khác nào như một nhành hoa
trong cội, nó phải đủ ngày giờ Thầy nhứt định mới trổ bông và sanh trái đặng trồng
nữa, biến hóa ra thêm. Nếu như ai bẻ hoa ấy nửa chừng thì là sát một kiếp sanh
không cho biến hóa.
Mỗi mạng sống đều hữu căn
hữu kiếp, dầu Nguyên sanh hay Hóa sanh cũng vậy, đến thế nầy lâu mau đều định
trước. Nếu ai giết mạng sống, đều chịu quả báo không sai, biết đâu là cái kiếp
sanh ấy chẳng phải là Tiên, Phật bị đọa luân hồi mà ra đến đỗi ấy. Cái mạng sống
là Thầy, mà giết Thầy thì không phải dễ. Các con gắng dạy nhơn sanh điều ấy.
Thăng.
CHÚ THÍCH:
Phần đầu của bài Thánh
Ngôn nầy, Ðức Chí Tôn dạy cho biết chút ít về Vũ Trụ Quan và Nhân Sinh Quan của
Ðạo Cao Ðài: Sự hình thành của Vũ trụ hữu hình và sự hóa sanh vạn vật. Vạn vật
gồm: Vật chất Kim thạch, Thảo mộc, Côn trùng và Thú cầm. Lúc ấy chưa có loài
người, phải chờ sự tiến hóa của loài Thú cầm lên thành Nhơn loại.
Chi chi hữu sanh: Mọi vật
chi có sự sống.
Hữu căn hữu kiếp: Có nguồn
gốc và có kiếp sống.
Nguyên sanh: Người mà chơn
linh được sanh ra từ lúc Khai Thiên, nay đầu kiếp xuống trần, được gọi là
Nguyên nhơn. Hiện nay số Nguyên nhân còn trầm luân nơi cõi trần là 92 ức =
9.200.000 người.
Hóa sanh: Người do loài
Thú cầm cao cấp tiến hóa lên mà thành, được gọi là Hóa nhơn. Hầu hết nhơn loại
đều là Hóa nhơn. Thuở mới tiến hóa lên phẩm người, Hóa nhơn còn ngu khờ, nhưng
sau nhiều kiếp học hỏi và luân hồi, Hóa nhơn tiến hóa lần lần khôn ngoan và văn
minh tiến bộ.
141 . Năm 1928 (âl năm Mậu Thìn)
Bất du đạo
THẦY
Các con,
Ôi! Thầy sanh ra các con thì phải yêu trọng các con chẳng cùng, mà Thầy cho
các con đến thế giới nầy với một Thánh thể thiêng liêng, y như hình ảnh của Thầy, không ăn mà sống, không mặc
mà lành, các con lại không chịu, nghe điều cám dỗ, mê luyến hồng trần, ăn cho
phải bị đọa, dâm cho phải bị đày, nên chịu nạn áo cơm, dục quyền cầu lợi.
Lợi, Thầy cũng đã dành cho các con chung hưởng cùng
nhau, mà cũng vì tham, đứa chứa nhiều, đứa chịu đói.
Quyền, Thầy cũng ban cho các con in như Thầy đã ban
cho chư Thần, Thánh, Tiên, Phật, hầu cho đủ thế kềm thúc lấy nhau đặng giữ vẹn
Thánh chất yêu sanh của Thầy, mà quyền ấy trở nên một cơ thể buộc trói nhơn
sanh trong vòng tôi mọi. Ôi! Thảm thay! Cái thất vọng của Thầy nên ghê gớm!
Các con có hiểu vì sao mà cả nhơn sanh gian tham
chăng?
- Thì cũng muốn cho nhiều sanh mạng chịu phục dưới
quyền thế lợi lộc đó. Vậy sự yếu trọng của con người là nạn cơm áo. Nắm chặt
quyền phân phát cơm áo thì chưa ai đã chịu thọ sanh nơi thế nầy lánh khỏi.
Muốn cho đặng quyền hành ấy thì làm thế nào?
- Dùng hết mưu chước quỉ quyệt thâu đoạt cho đặng
lợi lộc quyền thế cho nhiều, vì vậy mà đời trở nên trường hỗn độn, tranh tranh
đấu đấu, giựt giựt giành giành, gây nên mối loạn, nhơn loại nghịch lẫn nhau,
giúp cho phép Tà quyền, mạnh hơn, yếu thiệt, mất phép công bình thiêng liêng
Tạo hóa. Cái trường thảm khổ của thế gian cũng do nơi đó mà ra. Vậy:
Gian tham đã thâm nhập vào lòng thì lòng hết đạo
đức.
Tham gian nhập vào nhà thì nhà không chánh giáo.
Tham gian đã nhập vào nước thì nước hết chơn trị.
Tham gian đã lộng toàn thế giới thì thế giới hết
Thánh, Thần.
Thầy không cần nói, sự gian tham có thể giục các
con lỗi đạo cùng Thầy mà bị lắm điều tội lỗi.
Ấy vậy, gian tham là
trọng tội. Thăng.
CHÚ THÍCH:
Du đạo: Du là ăn cắp,
đạo là trộm cướp. Du đạo là chỉ chung về sự trộm cướp. Bất Du đạo là không được trộm
cướp.
Ðây là giới cấm thứ hai trong Ngũ Giới Cấm, mà
người tín đồ Cao Ðài cần phải thận trọng giữ gìn không cho vi phạm.
Nhị bất du đạo: Ðiều cấm thứ nhì là cấm trộm cướp,
lấy ngang hay lường gạt của người, hoặc mượn vay không trả, hoặc chứa đồ gian,
hoặc lượm lấy của rơi, hoặc sanh lòng tham của quấy, để ý hại người mà lợi cho
mình, cờ gian bạc lận.
Thánh thể thiêng liêng: Ðây là xác thân thiêng
liêng của mỗi người nơi cõi thiêng liêng, thường gọi là Chơn thần.
Mê luyến hồng trần: Mê say luyến ái những thú vui
vật chất nơi cõi trần. Hồng trần là bụi đỏ, chỉ cõi trần.
Ðoạn Thánh Ngôn từ chữ "Ôi! Thầy sanh các
con" đến chữ "dục quyền cầu lợi", cho thấy Triết lý của Ðạo Cao
Ðài tương đồng với Nhân Sinh Quan của Thiên Chúa giáo.
Xin trích ra sau đây vài đoạn trong Thánh Kinh:
"Ðức Chúa Trời phán rằng: Chúng ta hãy làm nên
loài người như hình Ta và theo tượng Ta đặng quản trị loài cá biển, loài chim
trời, loài súc vật, loài côn trùng bò trên mặt đất và khắp cả đất."
"Giêhôva Ðức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào
lỗ mũi thì người trở nên một loài sanh linh." Người ấy là nam được gọi là
Ađam.
"Giêhôva Ðức Chúa Trời đem người vào ở cảnh
Vườn Êđen để trồng và giữ vườn, phán dạy rằng: Ngươi được ăn hoa quả các thứ
cây trong vườn, nhưng về cây biết điều thiện và điều ác thì chớ hề ăn đến, vì
một mai ngươi ăn, chắc sẽ chết."
"Nhưng về phần Ađam thì chẳng tìm được một ai
giúp đỡ giống như mình hết. Giêhôva Ðức Chúa Trời làm cho Ađam ngủ mê, bèn lấy
một xương sườn, rồi lấp thịt thế vào. Giêhôva Ðức Chúa Trời dùng xương sườn đã
lấy nơi Ađam, làm nên một người nữ, đưa đến cùng Ađam." Ađam gọi vợ là
Êva, vì là me của cả loài người." "Vả Ađam và vợ, cả hai đều trần
truồng mà chẳng biết hổ thẹn."
"Vả trong các loài thú đồng mà Giêhôva Ðức
Chúa Trời đã làm nên, có con rắn là giống quỉ quyệt hơn hết. Rắn nói cùng người
nữ rằng: Mà chi! Ðức Chúa Trời há có phán dặn các ngươi không được phép ăn trái
các cây trong vườn sao?
Người nữ đáp rằng: Chúng ta được ăn trái các cây
trong vườn, song về phần trái của cây mọc giữa vườn, Ðức Chúa Trời có phán
rằng: Hai ngươi chẳng nên ăn đến và cũng chẳng nên đá động đến, e khi hai ngươi
phải chết chăng.
Rắn bèn nói với người nữ rằng: Hai ngươi chẳng chết
đâu, nhưng Ðức Chúa Trời biết rằng hễ ngày nào hai ngươi ăn trái cây đó, mắt
mình mở ra, sẽ như Ðức Chúa Trời, biết điều thiện và điều ác.
Người nữ thấy trái của cây đó bộ ăn ngon, lại đẹp
mắt và quí, vì để mở trí khôn, bèn hái ăn, rồi trao cho chồng đứng gần mình,
chồng cũng ăn nữa. Ðoạn mắt của hai người đều mở ra, biết rằng mình lõa lồ, bèn
lấy lá cây vả đóng khố che thân.
Lối chiều, nghe tiếng Giêhôva Ðức Chúa Trời đi
ngang qua vườn, Ađam và vợ ẩn mình giữa bụi cây để tránh mặt Giêhôva Ðức Chúa
Trời.
Giêhôva Ðức Chúa Trời kêu Ađam mà phán hỏi rằng:
Ngươi ở đâu? Ađam thưa rằng: Tôi có nghe tiếng Chúa trong vườn, bèn sợ, bởi vì
tôi lõa lồ nên đi ẩn mình.
Ðức Chúa Trời phán hỏi: Ai đã chỉ cho ngươi biết
rằng mình lõa lồ? Ngươi có ăn trái cây Ta đã dặn không nên ăn đó chăng? Thưa
rằng: Người nữ mà Chúa đã để gần bên tôi cho tôi trái cây đó và tôi đã ăn rồi.
Ngài phán cùng người nữ rằng: Ta sẽ thêm điều cực
khổ bội phần trong cơn thai nghén, ngươi sẽ chịu đau đớn mỗi khi sanh con, sự
dục vọng ngươi phải xu hướng về chồng, và chồng sẽ cai trị ngươi. Ngài lại phán
cùng Ađam rằng: Vì ngươi nghe theo lời vợ mà ăn trái cây Ta đã dặn không nên
ăn, vậy đất sẽ bị rủa sả vì ngươi, trọn đời ngươi phải chịu khó nhọc mới có vật
đất sanh ra mà ăn. Ðất sẽ sanh chông gai và cây tật lê và ngươi sẽ ăn rau của
đồng ruộng, ngươi sẽ làm đổ mồ hôi trán mới có mà ăn, cho đến ngày nào ngươi
trở về đất, là nơi mà có ngươi ra, vì ngươi là bụi, ngươi sẽ trở về bụi.
Giêhôva Ðức Chúa Trời bèn đuổi loài người ra khỏi
Vườn Êđen, đặng cày cấy đất là nơi có người ra."
Thánh chất yêu sanh của Thầy: Tánh chất háo sanh
của Ðức Chí Tôn. Yêu sanh tức là Háo sanh.
Nắm chặt quyền phân phát cơm áo: Kẻ bạo chúa muốn
dân phải làm tôi mọi cho mình nên dùng quyền lực nắm chặt việc phân phát cơm ăn
và áo mặc cho dân. Ai chịu phục tùng thì được phát cho cơm áo, ai chống cự thì
không cho ăn và mặc, buộc vì sự sống mà phải quị lụy phục tùng.
Thọ sanh: Nhận lãnh mạng sống nơi cõi trần, tức là
chịu nhận đầu kiếp làm một con người sống nơi cõi trần.
Trường hỗn độn: Một nơi đông đảo nhiều người rất
lộn xộn, tranh đấu giành giựt quyền lợi, không đạo đức và trật tự chi cả, mạnh
được yếu thua, khôn còn dại mất. Ðó là tình trạng của cõi trần trong thời Hạ
nguơn Mạt kiếp.
Trường: Nơi đông người đua chen danh lợi.
Thâm nhập: Thấm sâu vào, đi vào sâu bên trong.
Chơn trị: Dùng sự chơn thật mà cai trị dân chúng.
Thế giới hết Thánh Thần trở thành thế giới của ma
quỉ.
142 . Năm 1928 (âl Mậu Thìn)
Bất tà dâm
Vì sao tội Tà Dâm là trọng tội?
Phàm xác thân con người, tuy mắt phàm coi thân hình
như một, chớ kỳ trung nơi bổn thân vốn một khối chất chứa vàn vàn muôn muôn
sanh vật.
Những sanh vật ấy cấu kết nhau mà thành khối vật
chất có tánh linh, vì vật chất nuôi nấng nó cũng đều là sanh vật, tỷ như: rau
cỏ, cây trái, lúa gạo, mọi lương vật đều cũng có chất sanh.
Nếu không có chất sanh thì thế nào tươi tắn đặng mà
chứa sự sống. Như nó khô rủ thì là nó chết, mà các con nào ăn vật khô héo bao
giờ; còn như nhờ lửa mà nấu thì là phương pháp tẩy trược đó thôi, chớ sanh vật
bị nấu chưa hề phải chết.
Các vật thực vào tỳ vị, lại biến ra khí, khí mới
biến ra huyết. Chẳng cần nói, các con cũng biết cái chơn linh khí huyết là thế
nào? Nó có thể huờn ra nhơn hình, mới có sanh sanh tử tử của kiếp nhơn loại.
Vì vậy, một giọt máu là một khối chơn linh. Như các
con dâm quá độ thì sát mạng chơn linh ấy.
Khi các con thoát xác, thì nó đến tại Nghiệt Cảnh
Ðài mà kiện các con. Các con chẳng hề chối tội đặng. Phải giữ gìn Giới Cấm ấy
cho lắm! Thăng.
CHÚ THÍCH:
Tà dâm: Sự quan hệ xác thịt giữa nam và nữ một cách
bậy bạ, bất chánh. Bất Tà dâm là không được Tà dâm. Ðây là giới cấm thứ ba
trong Ngũ Giới Cấm.
Tam Bất Tà dâm: là cấm lấy vợ chồng người, thả theo
đàng điếm, xúi giục người làm loạn luân thường, hoặc thấy sắc dậy lòng tà, hoặc
lấy lời gieo tình huê nguyệt (Vợ chồng không gọi là Tà dâm).
Kỳ trung: Trong ấy. Vàn vàn: Vạn vạn, muôn muôn.
Khối vật chất có tánh linh: Con người là một khối vật
chất có tánh linh. Tánh linh là cái tánh thiêng liêng do Trời ban cho mỗi
người, cái tánh ấy vốn lành.
Lương vật: Vật dùng làm lương thực nuôi sống con
người. Tỳ vị: Tỳ là lá lách, Vị là bao tử.
Khí: Chất bổ dưỡng do các vật thực biến hóa ra
trong bao tử và ruột non, theo máu huyết đi châu lưu nuôi sống các tế bào trong
cơ thể, nên được gọi là Khí huyết.
Cái chơn linh khí huyết có thể huờn ra nhơn hình:
Khí huyết biến ra Tinh, nên gọi là Tinh khí. Người ta thường nói rằng, ba giọt
máu biến ra một giọt Tinh. Trong Tinh có rất nhiều sinh vật nhỏ, gọi là Tinh
trùng. Tinh trùng nầy kết hợp với noãn châu của phụ nữ để tạo thành bào thai
một hài nhi. Cho nên một giọt máu là một khối chơn linh.
Nghiệt Cảnh Ðài: tức là Minh Cảnh Ðài, Tòa Nghiệt
Cảnh. (Xem Chú thích bài Thánh Ngôn 76).
143 . Năm 1928 (âl Mậu Thìn)
Bất ẩm tửu
Vì sao phải Giới Tửu?
Thầy đã dạy rằng: Thân thể con người là một khối
chơn linh cấu kết. Những chơn linh ấy đều là hằng sống.
Phải hiểu rằng: Ngũ tạng, lục phủ cũng là khối sanh
vật mà thành ra, nhưng phận sự chúng nó làm, thảng hiểu biết hay không hiểu
biết, đều do nơi mạng lịnh Thầy đã phán dạy.
Vậy Thầy lấy hình chất xác phàm của các con mà
giảng dạy.
* Trước Thầy nói vì cớ nào rượu làm hại cho thân
thể con người về phần xác.
Hình chất con người vẫn là thú, phải ăn uống mới
nuôi sự sống. Như rượu vào tỳ vị, nó chạy vào ngũ tạng lục phủ hết, thì trái
tim con người chẳng khác nào như cái máy chánh để trữ sự sống, cũng phải bị
thâm nhập vào làm cho sự lao động quá chừng đỗi thiên nhiên đã định, thôi thúc
huyết mạch phải vận động một cách vô chừng, mà làm cho sanh khí nơi phổi chẳng
đủ ngày giờ nhuận huyết tinh sạch cho đặng. Trược huyết ấy thối lại cùng trong
thân thể, để vật chất ô trược vào trong sanh vật, mỗi khối ăn nhằm phải bịnh,
một ngày thêm một chút, hết cường tráng, cốt tủy lần lần phải chết thì thân thể
các con bị chết theo.
Nhiều kẻ phải bị chết nửa thân mình vì rượu, nên ra
đến đỗi.
* Thầy dạy về cái hại phần hồn các con.
Thầy nói cái chơn thần là nhị xác thân các con, là
khí chất (le sperme évaporé). Nó bao bọc thân thể các con như khuôn bọc vậy.
Nơi trung tim của nó là óc; nơi cửa xuất nhập của nó là mỏ ác, gọi tiếng chữ là
vi hộ, nơi ấy Hộ Pháp hằng đứng mà gìn giữ chơn linh các con, khi luyện thành
đạo, đặng hiệp một với Khí, rồi mới đưa thấu đến chơn thần hiệp một mà siêu
phàm nhập Thánh.
Vậy thì óc là nguồn cội của Khí, mà óc cũng bị
huyết vận động vô chừng làm cho đến đỗi loạn tán đi, thì chơn thần thế nào đặng
an tịnh điều khiển, thân thể phải ra ngây dại, trở lại chất thú hình, mất phẩm
nhơn loại rồi, còn mong chi đặng phẩm Thần, Thánh, Tiên, Phật.
Lại nữa, buổi loạn thần ấy, để cửa trống cho Tà mị
xung đột vào, giục các con làm việc tội tình mà phải chịu phận luân hồi muôn
kiếp.
Vậy, Thầy cấm các con uống rượu, nghe à! Thăng.
CHÚ THÍCH:
Giới Tửu: Cấm uống rượu. Ðây là điều răn cấm thứ tư
trong Ngũ Giới Cấm, gọi là Tứ Bất tửu nhục: Cấm say mê rượu thịt, ăn uống quá
độ, rối loạn tâm thần, làm cho náo động xóm làng, hoặc miệng ước rượu ngon,
bụng mơ đồ mỹ vị.
Sanh khí nơi phổi: Ðó là dưỡng khí, tiếng Pháp là
Oxygène. Dưỡng khí hít vào phổi, được máu trong phổi hấp thụ, và thải chất
trược ra, máu trở nên tươi nhuận, máu trở về tim, được tim bơm đi châu lưu
trong cơ thể để đem dưỡng khí đến nuôi sống từng tế bào của cơ thể.
Nhuận huyết tinh sạch: Làm cho máu ô trược (có màu
đỏ bầm) thành máu trong sạch (có màu đỏ tươi).
Cửa xuất nhập: Cái cửa để đi ra và đi vào. Cửa xuất
nhập của Chơn thần là mỏ ác, gọi tiếng chữ là vi hộ, cũng thường gọi là nê huờn
cung.
Siêu phàm nhập Thánh: Vượt lên khỏi cõi phàm trần,
đi vào cõi Thánh, đắc đạo thành bực Thánh, Tiên.
Khi luyện thành đạo đặng hiệp một với Khí, rồi mới
đưa thấu đến Chơn thần hiệp một mà siêu phàm nhập Thánh: Ðây là phép Luyện đạo:
luyện Tinh hóa Khí, luyện Khí hiệp Thần, luyện Thần huờn Hư thì đắc đạo; tức là
luyện Tam bửu Tinh Khí Thần hiệp nhứt.
Loạn tán: Tán loạn, phân tán rất nhanh một cách hỗn
loạn rồi tiêu mất hết.
An tịnh: An ổn và trong
sạch.
Xung đột vào: Ðột nhập
vào, xông bừa vào.
144 . Năm 1928 (âl năm Mậu Thìn)
Bất vọng ngữ
Tại sao cấm Vọng Ngữ?
Thầy đã nói rằng, nơi thân phàm các
con, mỗi đứa Thầy đều cho một chơn linh gìn giữ cái chơn mạng sanh tồn.
Thầy tưởng chẳng cần nói, các con cũng hiểu rõ
rằng, đấng chơn linh ấy vốn vô tư, mà lại đặng phép giao thông cùng cả chư
Thần, Thánh, Tiên, Phật và các Ðấng Trọn lành nơi Ngọc Hư Cung, nhứt nhứt điều
lành và việc dữ đều ghi chép không sai, đặng dâng vào Tòa Phán Xét. Bởi vậy nên
một mảy không qua, dữ lành đều có trả. Lại nữa, các chơn linh ấy, tánh Thánh
nơi mình, đã chẳng phải gìn giữ các con mà thôi, mà còn dạy dỗ các con, thường
nghe đời gọi lộn Lương tâm là đó.
Bởi vậy chư Hiền, chư Thánh Nho nói rằng:
"Khi
nhơn tức khi tâm."
"Hoạch
tội ư Thiên vô sở đảo dã."
Như các con nói dối, trước chưa dối với người thì
các con đã nói dối với Lương tâm, tức là Chơn linh.
Thầy đã nói, chơn linh ấy đem nạp vào Tòa Phán Xét
từ lời nói của các con, dầu những lời ấy không thiệt hành mặc dầu, chớ tội tình
cũng đồng một thể.
Nơi Tòa Phán Xét, chẳng một lời nói vô ích mà bỏ, nên
Thầy dạy các con phải cẩn ngôn cẩn hạnh, thà là các con làm tội mà chịu tội cho
đành, hơn là các con nói tội mà phải mang trọng hình đồng thể.
Các con khá nhớ. Thăng.
CHÚ THÍCH:
Bài Thánh Ngôn nầy có trong ÐS. II. 271.
Vọng ngữ: Nói lời càn bậy, nói dối. Ðây là Giới Cấm
thứ năm trong Ngũ Giới Cấm: Cấm xảo trá láo xược, gạt gẫm người, khoe mình bày
lỗi người, chuyện quấy nói phải, chuyện phải thêu dệt ra quấy, nhạo báng chê
bai, nói hành kẻ khác, xúi giục người hờn giận, kiện thưa xa cách, nói năng lỗ
mãng thô tục, chửi rủa người, phỉ báng tôn giáo, không giữ lời hứa.
Ðấng chơn linh: Chơn linh tức linh hồn, là điểm
linh quang của Ðức Chí Tôn ban cho mỗi người. Gọi là Ðấng để nhấn mạnh sự quan
trọng của điểm linh quang ấy.
Ðời gọi lộn Lương tâm là đó: Người đời không biết
Chơn linh, chỉ biết Lương tâm, nên lầm lộn gọi Chơn linh là Lương tâm đó vậy.
Khi nhơn tức khi tâm. Hoạch tội ư Thiên vô sở đảo
dã: Chỗ nầy, trong ÐS.II.272 chép là:
"Khi nhơn tức khi tâm, Khi tâm tức khi Thiên.
Khi Thiên đắc tội. Hoạch tội ư Thiên vô sở đảo
dã."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét